“Không phải, là đến đưa hỉ phục.”
Ngoài cửa lại có người vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư, Bình Dương vương phủ cho người tới, mang theo hỉ phục.”
Phải rồi, ngày kia chính là đại hôn, Lý Hành Trạm là thế tử, hỉ phục do trong cung chế tác cũng là lẽ đương nhiên.
Hai bộ hỉ phục được đưa vào viện của ta, nhìn bộ ta tự tay làm đặt trên bàn, ta không nhịn được mà bật cười.
Trong cung đã đưa hỉ phục tới, vậy ngày đại hôn tất nhiên sẽ mặc bộ ấy.
Ta vén tấm vải đỏ phủ trên hỉ phục do Bình Dương vương phủ mang đến.
Áo cưới đỏ thẫm, hai bên cổ áo được đính từng viên trân châu tròn trịa, những chỗ khác hoa văn đều dùng kim tuyến thêu thành.
Từ chất liệu vải đến công nghệ đều vô cùng thượng hạng, hỉ phục của ta là tự tay làm, nên càng nhìn ra được cả bộ này tinh xảo đến mức không thể hoàn thành trong một năm rưỡi.
Chỉ là tay nghề thêu trên khăn voan, thực sự khiến người ta khó mà khen nổi.
Cùng một màu với hỉ phục, phía trên thêu bốn chữ “Long phượng trình tường”, tuy mũi kim dày dặn ngay ngắn, nhưng nhìn ra được rõ ràng không cùng trình độ với hỉ phục.
Vương phủ sao lại đưa thứ này tới, chẳng lẽ đã xảy ra sơ suất gì? “Người của vương phủ có để lại lời nhắn gì không?”
“Có, người đó hỏi vòng tay của cô nương đeo có vừa vặn không.”
Vòng tay?
Thái Nguyệt ngơ ngác: “Hỏi tiểu thư mà chưa đợi trả lời đã đi rồi sao?”
Ngón tay ta khẽ vuốt theo đường chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-cua-ta-giao-cho-nguoi/5082198/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.