Có lẽ là do lúc đó vội vàng quá nên ta không kịp suy xét kỹ vì sao ngài lại tức giận như vậy.
Ta kéo Cảnh Yến qua một bên. Ngài siết chặt bàn tay, không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt ngày càng u ám.
"Vương gia, ngài lo cản Vãn Thược, còn việc này hãy giao lại cho thiếp. Thiếp sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng, được không?" Ta kéo vạt áo ngài, vẫn không thấy ngài hó hé gì, bèn nói thêm: "Vương gia không tin thiếp sao? Thiếp sẽ đi tìm hắn nói..."
Bỗng dưng Cảnh Yến hơi giận, mãi sau ngài mới nói với ta một câu: "Trong hộp bên dưới giá sách có lệnh bài của bổn vương."
"Nguyên Nguyên đã hiểu. Vương gia, ngài yên tâm." Ta đội mũ áo choàng lên, che khuất nửa mặt: "Một lát thôi Nguyên Nguyên sẽ quay lại."
Ta mới đi được vài bước lại nghe ngài gọi. Ngài bước đến ôm ta.
"Nguyên Nguyên, ai xảy ra chuyện cũng được, còn nàng thì không. Nàng có hiểu không?"
Ta vỗ về nhè nhẹ: "Không phải thiếp đã nói rồi sao, chỉ một lát thiếp sẽ quay về."
Tuy không nhìn rõ kẻ áo đen ấy, nhưng ta cũng đoán ra được đôi phần.
Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, có nhiều thuộc hạ tinh anh. Vậy mà y muốn đến thì đến, muốn đi là đi như chốn không người.
Mục tiêu của hắn không phải là Cảnh Yến, không phải ta mà là Vãn Thược.
Cảnh Yến thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ nhưng lại không ngăn cản y, cũng không sai người đuổi theo.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551332/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.