"Ngu xuẩn, cầu xin nàng ta thì thà cầu xin ta." Ta nhấp một ngụm trà, phán một câu.
"Nguyên Nguyên chủ tử, người đừng giết nô tỳ! Xin người tha cho nô tỳ một mạng!"
Nha đầu này cũng lanh lẹ, vỡ lẽ ra liền quỳ ôm chân ta.
Ta cười đuôi mắt cong lên, nhìn ả, hỏi: "Có làm vương tần nữa không?"
"Không ạ! Không ạ! Chủ tử, nô tỳ sai rồi ạ! Nô tỳ ngu ngốc quá! Người chừa cho nô tỳ một con đường sống!"
Cô ả khóc nấc suýt mất cả giọng, không ngừng dập đầu cầu xin ta.
"Thân là nô bộc, hầu hạ chủ tử, một, ngươi không nên khinh thường người khác, lời ra tiếng lại chuyện của chủ tử; hai, không nên ỷ thế ức hiếp người khác, bắt nạt nô tỳ dưới trướng ta. Đến điều này còn cần ta dạy ngươi sao?" Ta ngừng lại lấy hơi, nói tiếp: "Ta và ngươi đều có xuất thân như nhau. Nếu như lúc trước ta cũng hành xử lỗ mãng như ngươi, e bây giờ chỉ còn là cái xác ném ra bãi tha ma cho chó ăn."
"Chủ tử dạy phải, sau này nô tỳ không dám nữa!"
"Đừng dập đầu nữa, ta không định giết ngươi." Ta liếc xuống, miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười: "Ta vẫn nhớ trước đây khi ta bị dạy dỗ, ngươi đứng bên cạnh Vãn Thược. Chính ngươi đã nói một câu nếu vương gia có hỏi tội, khó tránh khỏi xảy ra hiềm khích*." (*Chương 7)
Ta uống một ngụm trà, tiếp tục: "Mặc dù không phải là vì giúp ta, nhưng cũng đã ngăn được Vãn Thược, ta nợ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kien-loc/2551334/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.