Mạnh Tuyết Lý nước mắt đã khô, nỗi buồn đã vơi bớt phần nào, ánh mắt dần trở nên kiên định, chuyển đề tài:
“Không tốt, không phải “bảo vật vô giá, có tình lang”, hẳn là ““!”
- trước đây Tễ Tiêu cứu mạng y, sau đó lại tặng thần binh, lấy gì báo đáp ân tình và sự tín nhiệm này? Chỉ có thể cầm lên “Quang Âm Bách Đại”, tra rõ cái chết của Tễ Tiêu, bảo vệ di sản của Tễ Tiêu, bảo vệ con trai hắn.
Tễ Tiêu bối rối, theo bản năng gật đầu: “Đúng, không sai…” Ngươi vừa khóc lòng ta khó chịu, chỉ cần ngươi không khóc, ngươi nói gì cũng đúng. Nhưng nhớ lại những lời Mạnh Tuyết Lý đã nói khi tức giận, với thân phận hiện tại của hắn không thể phụ họa, bèn không biết phải nói gì.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, nếu như viết lại câu chuyện của y và Tễ Tiêu, nhất định là “Đại yêu gặp nạn, may mắn được Kiếm Tôn cứu mạng, từ đó đi theo Kiếm Tôn, trung thành tận tâm để báo đáp ân tình”.
Sau khi y tới nhân gian, mới bắt đầu biết đến thoại bản kể chuyện, tựa như trẻ nhỏ vừa học được cái mới, không nhịn được luôn nhắc đến. Tương tự đạo lý, y cũng là sau khi đến Luận Pháp Đường, Tàng Thư Lâu nghiên cứu đạo kinh, mới học được việc trích dẫn kinh điển, thỉnh thoảng thốt ra “Tiên hiền có câu”.
Mạnh Tuyết Lý quay sang Tiếu Đình Vân, tựa như có thể từ trên người hắn thấy được bóng dáng của Tễ Tiêu, lần nữa cảm nhận sự an ủi ấm áp.
Tễ Tiêu để con trai còn nhỏ, mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605111/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.