Tễ Tiêu ho nhẹ: “Cầm lòng không đậu, nhất thời thất thố, xin lỗi.”
Thật ra Tễ Tiêu có rất nhiều chuyện không hiểu, không hiểu Mạnh Tuyết Lý đang nghĩ gì, đột nhiên muốn ““? Khắc hai chữ “Nghịch lữ” lên thân thương là có thể khích lệ mình? Hôm qua mới nói không cần chú trọng lễ phép thầy trò, bây giờ lại muốn dựng nên sư đạo tôn nghiêm sao? Tóm lại không khóc thì tốt. Hắn chỉ có thể xin lỗi, gật đầu, phụ họa.
Tối nay lần đầu tiên hắn thấy Mạnh Tuyết Lý khóc. Năm đó gặp nhau ở Giới Ngoại Chi Địa, rõ ràng linh điêu trọng thương sắp chết, chỉ còn thoi thóp, khi đó sao không khóc. Còn có lúc trọng tố xương thịt, phải chịu đựng đau nhức, cũng không thấy y kêu la gì, chẳng hề rơi một giọt nước mắt.
Mạnh Tuyết Lý nghe đệ tử nói “cầm lòng không đậu”, rái tai ửng đỏ, chỗ cổ bị tay ai đó đụng chạm đến mơ hồ tê dại. Năm ấy bị nội thương, toàn thân vô lực, luôn vùi mình trong ngực Tễ Tiêu. Kiếm Tôn có đôi lúc thuận tay chải lông cho y, từ đỉnh đầu vuốt đến sống lưng.
Nhưng y thấy Tiếu Đình Vân vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt không biết làm sao, cảm giác mình phản ứng hơi thái quá.
Mạnh Tuyết Lý đang định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện có người tới, y xoay người, trông thấy Ngu Khởi Sơ xa xa chạy trên sơn đạo.
Chỉ nghe một tiếng la thất thanh: “Các ngươi đã làm gì! Cỏ của ta đâu?!”
Tiểu sư đệ của Trường Xuân Phong trợn mắt há mồm.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-xuat-han-son/4605112/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.