Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, cửa lớn Thuần Linh cung bị người gõ vang, hoạn quan vừa ra sức mở cửa, chỉ thấy một khối ngọc bài nhoáng lên trước mắt, một thân ảnh vàng nhạt chạy qua bên cạnh bọn họ cực nhanh.

“Công chúa đâu? Sao công chúa không ở tẩm điện?” Thu Hoằng xách theo làn váy vào điện lại thấy bên trong tối đen như mực, quay đầu liền hỏi cung nga phía dưới thềm đá.

“Công chúa tắm gội ở Lan Trì điện.”

Một cung nga vẩy nước quét bụi quay đầu nói.

Chờ Thu hoằng được cung nga cầm đèn dẫn tới hậu điện Thuần Linh cung, nàng ngẩng đầu liền thấy bọn người Hạc Tử đứng ngoài cửa điện, bất an trong lòng nàng càng sâu, vội tiến lên hỏi: “Trong điện có người hầu hạ công chúa không?”

Hạc Tử biết Thu Hoằng, trong số nữ tì đi theo Vinh Vương phi mỗi lần vào cung thăm công chúa đều có nàng, tuy không biết vì sao nàng đến lúc nửa đêm, nhưng Hạc Tử vẫn đáp: “Công chúa không cho ta vào điện hầu hạ.”

“Mau mở cửa!”

Tóc mai Thu Hoằng đều bị mướt mồ hôi, nàng cũng không rảnh lau, nhấc váy bước lên bậc thềm đẩy cửa ra.

“Thu Hoằng cô nương, nhưng công chúa nàng……”

Hạc Tử có lòng ngăn cản, lại bị Thu Hoằng đẩy tay ra, nàng lảo đảo lui về phía sau một hai bước, được cung nga phía sau đỡ lấy, vừa ngẩng đầu thấy Thu Hoằng đã đẩy cửa điện màu son ra.

Hơi nóng bên trong trào lên, Thu Hoằng lập tức nhảy vào trong điện, xốc lên tầng tầng lớp lớp màn lụa, ánh đèn lưu li cam vàng sáng ngời, nàng thấy trên mặt đất bóng loáng uốn lượn v·ết m·áu.

Đồng tử co chặt, Thu Hoằng nghe thấy trong bể tắm có động tĩnh liền lập tức chạy tới nhảy vào trong bể, m•áu bị nước chảy hòa tan thành màu hồng nhạt, khi đám người Hạc Tử tiến vào, thì thấy Thu Hoằng rẽ nước bế công chúa lên.

“Công chúa!”

Hạc Tử thấy rõ ràng trên ống tay áo nàng loang lổ v·ết m·áu.

Thương Nhung cơ hồ nghe không rõ lắm thanh âm các nàng, nàng kịch liệt ho khan, đau đầu lại thêm ù tai, khiến mí mắt nàng hình như đeo thêm ngàn cân nặng.

“Không được đi!”

Thu Hoằng thấy cung nga Hạc Tử gọi tới đang xoay người sắp vội vã chạy đi, nàng liền lập tức quát lớn.

Các cung nga đều bị b·iểu t·ình sắc bén của Thu Hoằng làm cho hoảng sợ, rồi lại nghe Thu Hoằng nói “Lại đây hỗ trợ”, mấy người Hạc Tử mới tiến lên phụ đỡ công chúa đang hôn mê ra tới ngoài.

Cung nga Thuần Linh cung từ sau khi Tiết Đạm Sương xảy ra chuyện, ngoại trừ Hạc Tử, những người khác đã đổi hết một lượt, đều là người tuổi còn nhỏ, chưa trải nhiều chuyện, lúc này xảy ra chuyện như vậy ai ai cũng đều hoang mang lo sợ, Thu Hoằng xuất thân Vinh Vương phủ tuổi cũng không lớn, nhưng lại có một loại bình tĩnh vượt quá độ tuổi của nàng, nàng cho Hạc Tử gọi hết tất cả cung nga mới vừa rồi ở Lan Trì điện vào tẩm điện công chúa, lại cho người đóng chặt cửa điện.

Thu Hoằng ở trước giường dùng khăn vải ấn lên miệng v·ết th·ương trên cổ tay công chứa, phòng ngừa m•áu chảy ra thêm, lại gọi Hạc Tử lấy tất cả thuốc có sẵn trong cung ra đây.

Sau đó, Thu Hoằng nhìn bàn tay công chúa bị nước ôn tuyền ngâm đến mức trở nên trắng bệch, nhưng vẫn còn nắm thật chặt một thanh chủy thủ, nàng thử lấy chủy thủ ra, lại bị tiểu công chúa trong lúc hôn mê, vô thức càng nắm chặt hơn.

“Thu Hoằng cô nương, thật sự không cần kêu thái y sao?” Hạc Tử canh giữ ở một bên, nhìn Thu Hoằng cầm máu, thủ pháp của nàng nhìn không ra chỗ lỗi, nhưng Hạc Tử vẫn không yên lòng.

“Lúc này kinh động Thái Y Viện? Ngươi là muốn làm lớn việc này khiến mọi người bàn tán sao?” Tóc mái Thu Hoằng không biết là bọt nước hay là mồ hôi chảy xuống, “Nếu việc này bị bệ hạ, hay bị bất cứ vị quý nhân nào trong cung biết được, với công chúa trăm hại mà không một lợi, cho nên các ngươi tốt nhất quản miệng mình cho kĩ, nếu dám lộ ra một chút tiếng gió, các ngươi cũng biết thủ đoạn Vinh Vương phi rồi.”

“Nô tỳ không dám……”

Hạc Tử thấp giọng nói.

Các cung nga ngoài mành cũng nghe rõ ràng lời này, đầu các nàng rũ càng thấp, liên tục nói “Không dám”.

Đèn đuốc tại Thuần Linh cung cơ hồ đốt suốt đêm, Hàm Chương điện thì trước lúc thượng triều hai canh giờ, khi đèn vừa sáng, Thuần Thánh Đế thậm chí bất chấp khoác áo ngoài, vén rèm lên liền đi gặp vị đạo sĩ trung niên kia: “Lăng Sương, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Khi Thuần Thánh Đế nghiêm mặt, hai mắt hắn vô cùng lạnh lẽo, trong lời nói toát ra áp bách từ bậc đế vương.

“Bệ hạ mời xem.”

Lăng Sương đại chân nhân cũng cũng không dong dài, nâng tay lên, khóa vàng khảm ngọc Tì Hưu lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.

Khi Thuần Thánh Đế nhìn thấy khóa vàng trong tay hắn, cơ bắp nơi khuôn mặt liền có rung động rất nhỏ, hắn nhận khóa vàng kia, lòng bàn tay nhẹ đẩy ngọc Tì Hưu khảm giữa khóa vàng, quả nhiên, nó có thể xoay tròn, trên mặt trái ngọc Tì Hưu, có khắc bốn chữ “An khang vĩnh thọ”.

“Quận vương, quận vương đi mau!”

“Nếu quận vương tiếp tục do dự, thiếp cùng quận vương đều phải táng thân tại đây!”

Thanh âm này 31 năm chưa từng vào mộng của hắn, hắn không thể ức chế nhớ tới năm đó nàng đẩy hắn xuống xe ngựa, bóng dáng mơ hồ đón nhận bóng đêm đen đặc.

“Tố Hiền……”

Thuần Thánh Đế run giọng nhẹ gọi, một trận choáng váng ập tới làm hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, hoạn quan Đức Bảo thấy thế, lập tức tiến lên đỡ.

“Lăng Sương, hắn ở nơi nào?”

Thuần Thánh Đế lấy lại tinh thần, nắm chặt khóa vàng kia.

“Bệ hạ, hắn lúc này đang ở Tinh La quan, vì bần đạo không biết việc này thật giả ra sao, không dám tùy tiện mang vào cung, nên đành phải mang tín vật đến giao cho bệ hạ kiểm tra thực hư trước.”

Lăng Sương đại chân nhân cúi đầu, nói.

Thuần Thánh Đế đang muốn lại nói thêm cái gì đó, ánh mắt dừng trên người Lăng Sương đại chân nhân, rồi lại bỗng dưng hơi híp híp mắt: “Hắn vì sao cố tình tìm đến Tinh La quan của ngươi?”

Lăng Sương đại chân nhân không ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh nói: “Hắn nói, năm đó khi bệ hạ còn chưa đăng vị, ở Nam Châu g·ặp n·ạn, Văn Hiếu hoàng hậu chịu vết thương không kịp chữa trị, gặp được một đạo sĩ Bạch Ngọc Tử Xương quan, Văn Hiếu hoàng hậu cầu xin m•ổ bụng lấy con, đạo sĩ liền mang người này về Đinh Châu, hắn lớn lên trong Bạch Ngọc Tử Xương quan, cũng do mấy tháng trước đây đi qua Dung Châu được tri châu Kỳ Ngọc Tùng nhắc nhở, hắn mới biết mẫu thân mình vốn không phải vị phụ nhân bình thường, cứ như thế tìm đến Ngọc Kinh, có thể do bần đạo và hắn đều là người trong Chính Dương giáo, cho nên hắn mới có thể đến Tinh La quan nói cùng bần đạo việc này.”

31 năm trước, Thuần Thánh Đế vẫn chỉ là đích thứ tử Sở vương phủ, năm ấy hắn hai mươi tuổi, bởi vì tiên đế bỗng nhiên hoăng thệ, lại không người nối nghiệp, cho nên triều thần liền muốn ủng thúc thúc ruột của tiên đế, phụ thân Thuần Thánh Đế —— Sở vương lúc bây giờ lên ngôi, nhưng vì Sở vương sức khỏe kém, chưa đăng vị đã buông tay rời khỏi nhân gian, vì thế tân chủ được chọn đành phải sửa thành cốt nhục của Sở vương.

Vào năm đó, người kế thừa ngôi vị đế vương hợp lý nhất, là thế tử Sở vương phủ, là Vinh Vương hiện giờ, mà cũng không phải là Thuần Thánh đế, lúc ấy vẫn chỉ là quận vương.

Khi bị tập kích tại Duyên Giác quan ở Nam Châu, thê tử nguyên phối Liễu Tố Hiền của hắn đã mang thai chín tháng.

“Hắn cũng là đạo sĩ Chính Dương giáo?”

Đuôi lông mày Thuần Thánh Đế mới vừa rồi còn ép tới trầm thấp lại có chút động, hắn như vừa mừng vừa sợ, hốc mắt cũng thoáng có chút ẩm ướt, “…… còn lớn lên ở Bạch Ngọc Tử Xương quan?”

Hắn tránh tay Đức Bảo, đi qua lại vài bước, ng·ay sau đó chỉ hướng Lăng Sương đại chân nhân: “Mau! Cho người dẫn hắn vào cung! Mau đưa hắn tới gặp trẫm!”

Khi lâm triều, tin tức huyết mạch của nguyên thê Thánh Thượng, Văn Hiếu hoàng hậu đã mất sớm, có cùng Thánh Thượng vẫn còn trên đời vừa tung ra, cả triều đều kinh hãi.

Lâm triều còn chưa xong, Thuần Thánh Đế nghe nói người đã vào cung, liền lập tức tan triều, chỉ giữ lại Lăng Tiêu Vệ chỉ huy sứ Hạ Trọng Đình cùng đi đến Hàm Chương điện.

Thuần Thánh Đế mới đến cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn thấy người mặc đạo bào trong điện kia, thân ảnh đưa lưng về phía hắn, trong lúc nhất thời, vậy mà bước chân hắn chậm chạp khó có thể bước vào ngạch cửa.

Nhưng người trong điện nghe cung nga hoạn quan cao giọng gọi hai chữ “Bệ hạ”, liền lập tức xoay người lại.

Nếu nói khi Hạ Trọng Đình nghe tin tức này ở Kim Loan Điện, trong bụng còn tràn đầy nghi vấn, không biết 31 năm này qua đi, vì sao bỗng nhiên lại nhảy ra một huyết mạch của Văn Hiếu hoàng hậu, nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt người này, không thể giấu đi kinh ngạc.

Giống, vô cùng giống.

Không đơn thuần chỉ có Hạ Trọng Đình cho rằng như vậy, cho dù Thuần Thánh Đế lúc này khi vừa thấy thanh niên cạo sạch chòm râu kia, cũng không khỏi bắt đầu sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

“Ngươi……”

Thuần Thánh Đế mở miệng, tiếng nói gian nan.

Thanh niên kia có lẽ nhất thời không biết nên gọi hắn là cái gì, chỉ phải vén vạt áo, quỳ hai đầu gối xuống.

Thuần Thánh Đế lập tức đi vào trong điện, đứng yên trước mặt hắn, lại cúi người xuống, nghiêm túc nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, một lát sau, khuôn mặt vị nguyên thê đã rời khỏi hắn 31 năm hiện lên trong đầu Thuần Thánh đế, áy náy trong lòng hắn như thủy triều mãnh liệt, hắn nắm lấy cánh tay thanh niên trước mắt này, mím chặt môi, dùng sức nắm lấy.

“Thật là…… Con ta?”

Môi Thuần Thánh Đế rung động, yết hầu phát run.

“Nếu khóa vàng không có sai, nếu 31 năm trước bệ hạ quả thực có đi qua Duyên Giác quan,” so sánh với Thuần Thánh Đế, thanh niên trông có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn cúi người dập đầu, “Như vậy Mộng Thạch tới đây một chuyến, là đúng rồi.”

Mộng Thạch.

Thuần Thánh Đế nghe hai chữ này, cũng không biết vì sao đã chuẩn xác phân biệt rõ đó là hai chữ nào.

Hư danh phù lợi, hư khổ phí công.

Than khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trong thân.

“Mộng Thạch, chính là tên sư phụ ngươi đặt cho ngươi?” Thuần Thánh Đế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn.

“Đúng vậy.”

Mộng Thạch đáp.

“Năm đó trẫm không biết ngươi là nữ nhi hay là con trai, cho nên không đặt tên trước,” Thuần Thánh Đế nhớ tới những chuyện cũ năm đó, cũng nhớ tới năm đó khi biết mình sắp sửa làm phụ thân, cõi lòng cũng từng đầy chờ đợi, nhìn bụng Tố Hiền lớn lên từng ngày, “Sư phụ ngươi đặt tên này cho ngươi, rất hay.”

“Nghe nói, là Kỳ Ngọc Tùng tìm được ngươi?” Thuần Thánh Đế coi như có chút ấn tượng với người bị mình biếm đi Dung Châu làm tri châu - Kỳ Ngọc Tùng.

“Vâng, lúc ấy ta vướng tai ương lao ngục, bị người Vô Cực tư tước đi đạo tịch, là Kỳ Ngọc Tùng nghĩ cách bảo hộ ta.”

Mộng Thạch giấu đi mấy điểm liên quan đến Chiết Trúc.

“Đạo tịch Vô Cực tư há có thể nói tước liền tước?” Thuần Thánh Đế nhíu mày, ngữ khí nói chuyện cùng hắn không hiểu sao cũng hòa hoãn, “Đến tột cùng vì sao ngươi bị hạ ngục?”

“Dung Châu có một Tôn gia, đại phòng Tôn gia là Chuyển Vận sứ, ta gi·ết người nhà Tôn gia, bọn họ liền muốn ta đền mạng.” Mộng Thạch nhàn nhạt trần thuật.

“Ngươi gi•ết người nhà Tôn gia làm cái gì?”

Thuần Thánh Đế không ngờ, hắn lưu lạc bên ngoài, lại mang trên lưng án liên quan mạng người.

Mộng Thạch lại không đáp, nhưng tay không tự kìm hãm được sờ túi nhỏ trên người, thấy ánh mắt Thuần Thánh Đế cũng ngừng trên túi nhỏ của hắn, hắn liền nói: “Ngài cũng biết, ta đã hoàn tục, từng có một thê tử, cùng một nữ nhi 6 tuổi?”

“Quả thực?”

Mặt Thuần Thánh Đế lộ vẻ vui mừng, sáng nay Lăng Sương đại chân nhân vẫn chưa nói với hắn điều này, lúc này hắn liền hỏi, “Cháu gái trẫm ở nơi nào?”

Mộng Thạch rũ xuống mắt, vuốt túi nhỏ mơ hồ lộ ra hình dáng cái bình: “Nàng ở ngay chỗ này.”

Ý cười trên mặt Thuần Thánh Đế chợt cứng đờ.

Ngay cả sắc mặt Hạ Trọng Đình cũng có chút thay đổi.

“Thê tử mất sớm, nữ nhi ta bị lái buôn bắt đi bán cho Tôn gia làm mộc bùn, lão gia nhị phòng Tôn gia vừa ch·ết, nữ nhi ta liền bị bọn họ độc ch·ết, đốt thành một bình nho nhỏ như vậy, bỏ vào trong quan tài chôn cùng lão gia bọn họ.”

Mộng Thạch nâng mắt lên, một lần nữa nhìn về phía hắn: “Cho nên, ta gi·ết ba người Tôn gia.”

“Nên gi•ết!”

Sắc mặt Thuần Thánh Đế âm trầm, ngoại trừ Minh Nguyệt nhận nuôi vào cung, trên thực tế Thuần Thánh Đế cũng không yêu thương ba nữ nhi ruột thịt của hắn, nhưng với cháu gái chưa từng gặp mặt này lại không giống, nàng giống Mộng Thạch, là huyết mạch của Tố Hiền hắn ghi tạc trong lòng 31 năm không dám quên.

“Truyền ý chỉ trẫm, lệnh cho Chuyển vận sứ hồi kinh báo cáo công tác!”

Chỉ nghe một câu này của Thuần Thánh Đế, Đức Bảo lập tức đi truyền ý chỉ đến hàn lâm.

Đến tột cùng là hồi kinh báo cáo công tác, hay là hồi kinh toi mạng, Hạ Trọng Đình đứng một bên, trước sau lặng im.

“Ta mới đầu cũng không tin lời Kỳ Ngọc Tùng nói, một mình bỏ chạy, ở trên đường, ta gặp Minh Nguyệt công chúa.”

Mộng Thạch lại mở miệng, dẫn tới Thuần Thánh Đế ngẩn ra, hắn quay đầu, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi gặp Minh Nguyệt? Nói như vậy, mấy ngày nàng lưu lạc dân gian, vẫn luôn là ngươi chăm sóc nàng?”

“Vâng, nàng không biết thân phận ta, cho nên khi được Lăng Tiêu Vệ tìm thấy ở Thục Thanh, sợ Lăng Tiêu Vệ không tin lý do ta giải thích bắt lấy ta, nên để ta chạy trước.”

Nói, Mộng Thạch tạm dừng một chút, mới nói: “Khi đó trong lòng ta còn thực loạn, không biết có nên tới Ngọc Kinh hay không, không biết ngài còn nhớ mẫu thân của ta hay không, rồi có nguyện ý nhận đứa con trai này không…… Cho nên ta cũng không nói rõ với nàng.”

“Duyên phận!”

Thuần Thánh Đế kéo hắn đứng dậy, lại nhìn Hạ Trọng Đình nói: “Hạ khanh, ngươi nói đây có phải duyên phận hay không? Minh Nguyệt của trẫm g·ặp n·ạn tại dân gian, lại tương ngộ với nhi tử của trẫm!”

“Bệ hạ là chân long thiên tử, tự nhiên phúc trạch thâm hậu, hiện giờ Minh Nguyệt công chúa trở về, điện hạ cũng trở lại bên cạnh ngài, đây là ý trời.”

Hạ Trọng Đình lập tức cúi đầu phụ họa.

Trong lòng hắn lại đang hoài nghi, y theo lời Tử Gia, ngày đó rõ ràng có mấy chục tên sát thủ hộ vệ xe ngựa công chúa, những người đó, nếu nói là người của vị đại điện hạ này, cũng nói không thông.

Nhưng Minh Nguyệt công chúa không chịu lộ ra mảy may, mấy tháng nàng ở dân gian đến tột cùng là như thế nào đi từ Nam Châu đến Thục Thanh, mà điện hạ này tựa hồ cũng có điều giấu giếm.

Hạ Trọng Đình lại nhẹ nâng mi mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú đế vương mặt đầy ý cười.

Hiện giờ vị trí Thái Tử bỏ không, ngoại trừ tam hoàng tử ch·ết bệnh một năm trước cùng nhị hoàng tử không có gì nổi bật, mấy năm nay triều thần trong triều ủng hộ đại hoàng tử do Lưu Hoàng hậu đã đi về cõi tiên sinh ra cùng tứ hoàng tử do Hồ Quý phi sinh ra đã phân thành hai phái, tranh đấu g·ay gắt.

Nhưng mà, hoàng tử điện hạ do Văn Hiếu hoàng hậu, nguyên thê của vị đế vương này sinh lại đột ngột trở về, chỉ sợ cán cân trong lòng bệ hạ sắp lệch rồi……

Bởi vì trong cung có một vị hoàng tử bỗng nhiên trở về mà nhấc lên sóng to gió lớn, chỉ có Thuần Linh cung mọi nơi vắng lặng, hoàng hôn phủ khắp, khảm lên mái ngọc.

Thu Hoằng viết xong phương thuốc liền đi Thái Y Viện lấy chút dược liệu, chỉ nói là Vinh Vương phi cần dùng, những người đó liền cho nàng.

Sau khi Thu Hoằng ra cung, Hạc Tử sai người nấu thuốc, nhưng mang đến trước giường công chúa, nàng lại trước sau không chịu uống một ngụm.

“Công chúa, nô tỳ cầu ngài, ngài uống chút thuốc đi……”

Hạc Tử nhìn công chúa khuôn mặt tái nhợt trên giường, mở to đôi mắt vô hồn, không nhúc nhích, mặt đều là nước mắt.

Từ khi Thương Nhung tỉnh lại, nàng cứ vẫn luôn là thế này.

Cả ngày, không ăn cũng không uống, thậm chí một câu cũng không nói.

Bất luận Hạc Tử khóc cầu như thế nào, Thương Nhung trước sau cũng không có phản ứng.

Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến chút động tĩnh ồn ào, Hạc Tử cảnh giác đứng dậy vén rèm đi ra ngoài, thấy một cung nga mặt đầy nôn nóng chạy vào, vừa thấy nàng vội nói: “Hạc Tử tỷ tỷ, có một vị điện hạ tới! Muốn gặp công chúa!”

“Vị điện hạ nào?”

“Nói là huyết mạch của Văn Hiếu hoàng hậu, ở dân gian 31 năm, lúc này mới vừa tìm về!”

“Cái gì?”

Trong lòng Hạc Tử cực loạn, không biết vị điện hạ bỗng nhiên trở về kia vì sao phải tới Thuần Linh cung, Thánh Thượng luôn luôn không cho hậu cung phi tần cùng hoàng tử công chúa đặt chân đến Thuần Linh cung, hiện giờ sao lại chấp thuận cho vị điện hạ này?

Nàng cũng không rảnh lo quá nhiều, vội quay đầu lại đi vào nội điện giấu tay công chúa vào trong chăn gấm.

Mới sửa sang lại góc chăn, liền nghe một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Hạc Tử vừa quay đầu, liền nhìn thấy nam tử xa lạ mặc đạo bào xám xịt.

“Vi Vi!”

Thương Nhung nghe thấy giọng nói quen thuộc, nghe thấy hai chữ "Vi Vi" này, lông mi nàng khẽ nhúc nhích, rốt cuộc có phản ứng.

“Vi Vi……”

Mộng Thạch vừa tiến đến, nhìn thấy tiểu cô nương nằm trên giường liền ngẩn ra trong chốc lát, Vi Vi ở Thục Thanh từng ăn nhiều bữa cơm hắn nấu, Vi Vi từng được hắn và Chiết Trúc nuôi có da có thịt một chút, sao lại gầy thành bộ dáng như vậy.

Hốc mắt Mộng Thạch nóng lên, tiến lên ngồi xuống tại mép giường, hắn ngửi được mùi thuốc cùng mùi m•áu tươi, lập tức không màng Hạc Tử khuyên can xốc chăn lên.

Trên cổ tay băng bó vải mịn lộ ra v·ết m·áu, trong tay nàng nắm chặt một thanh chủy thủ.

Thương Nhung như hoảng hốt nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, nàng mới không xác định, thật cẩn thận thử thăm dò gọi nhẹ:

“Mộng Thạch thúc thúc?”

Nước mắt Mộng Thạch không áp chế được tràn ra khỏi hốc mắt.

“Là ta.”

Hắn duỗi tay chạm tóc nàng, hồng hốc mắt, ôn nhu lên tiếng, lại nói với nàng:

“Vi Vi, ta tới rồi, hắn cũng tới đây mau thôi.”

“Ngươi từ từ chờ hắn, được không?”

nhamy111: n9 và nu9 sắp gặp lại nhau rồi

💥Giải thích 2 câu thơ ở trên: Tui lượm lặt nghĩa ghép lại nên không được hoàn chỉnh lắm nha

- Hư danh phù lợi, hư khổ phí công: Danh lợi như phù phiếm, phí công hoài theo đuổi

Than khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân: Nước chảy chỗ trũng, đời người hào nhoáng trong phút chốc, thân này tựa trong mộng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.