Theo từng lời chỉ điểm của Trương Anh Hào, Hoa Cúc và Bạch Cúc cuối cùng cũng phải dừng chân vào lúc phát hiện lối mòn này chợt dẫn họ đến một chỗ lộ thiên với một vách đá sừng sững mọc chắn ngang.
Bạch Cúc thở ra khoan khoái: “Chỗ lộ thiên này tuy có bất tiện là thế nào cũng bị sương rơi lạnh người, nhưng được cái kín đáo, lại còn yên tĩnh nữa. Hy vọng lúc nửa đêm chúng ta không bị địch nhân nào bất ngờ xộc đến phá hỏng một giấc ngủ có thể bảo là tốt đẹp.”
Nhưng Trương Anh Hào bỗng nhiên bảo: “Chỗ này chưa thật sự kín đáo. Ý tại hạ nói, chúng ta vẫn chưa đến được nơi cần đến.”
Hoa Cúc kinh nghi: “Phía trước đã bị vách đá cao chắn lối, hai bề còn lại thì một là vực sâu, một là khu um tùm tăm tối. Ngươi bảo thế có khác nào xui bọn ta leo qua vách đá, còn không thì quay lại lối mòn vừa đi qua? Trừ khi...”
Hoa Cúc ngập ngừng và nghi ngờ nhìn vào vách đá.
Trương Anh Hào thấy rõ động thái này của Hoa Cúc, bật khen: “Hoa Cúc tỷ hiểu khá nhanh đấy. Không sai, trừ khi chúng ta phải đi đến một chỗ ở ngay phía sau vách đá này. Nhưng liệu Hoa Cúc tỷ có dám cùng đệ mạo hiểm một lần chăng? Nếu dám, đệ sẽ chỉ tỷ cách thức đi vào đó.”
Hoa Cúc giật mình, đưa Trương Anh Hào cùng lùi lại cách xa vách đá: “Ở đó có cơ quan giấu kín? Nói mau, ngươi có dụng ý gì khi cố tình lừa bọn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-hiep-tinh/2901574/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.