Tiếng sấm ào ào bên ngoài cửa sổ, một tia chớp trắng bạc chiếu tới nửa bên mặt trắng bệch của Sư Yển Tuyết, hắn lật tay nắm chặt lấy bàn tay của Phong Thính Lan, nói: "Ngươi qua đó trợ giúp họ..." Phong Thính Lan gắt gao nắm chặt lấy ngón tay của Sư Yển Tuyết, nắm đến xương ngón tay của hắn kêu răng rắc: "Ngươi như vậy, sao ta có thể đi được?"
Sư Yển Tuyết nghiến răng áp chế cơn đau, bàn tay run rẩy duỗi ra đẩy hắn: "Nếu Thần Tộc thất bại... Nó sinh ra chính là tù nhân..."
"Sư Yển Tuyết!" Hai mắt Phong Thính Lan đỏ sậm, trong lòng dằn vặt. Một bên là phụ thân sống chết không rõ của hắn, một bên là đạo lữ lâm bồn sắp sinh của hắn, hắn phải chọn như thế nào?
Một tiếng thở dài vang lên, Sư Yển Tuyết lật tay vòng qua cổ Phong Thính Lan, bất ngờ nâng eo lên đưa môi lên hôn lên khóe môi của hắn. Phong Thính Lan sững sờ, gần trong gang tấc chính là đôi mắt của Sư Yển Tuyết, lông mi dài bị mồ hôi thấm ướt dính thành sợi, che nửa đi con ngươi đen trắng rõ ràng chan chứa tình cảm, sóng sánh như nước thu muốn nói lại thôi của hắn.
"Thính Lan..." Sư Yển Tuyết cố sức thở đều một hơi, miễn cưỡng cong cong đôi mắt nhợt nhạt lên: "Lần này đi cẩn thận."
Phong Thính Lan cúi đầu xuống, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, loáng thoáng run rẩy. Đợi đến khi ngẩng đầu lên, toàn thân hắn đã ngập sát ý, một tay hắn nâng Thiên Quân dậy, cúi người dập đầu: "Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480206/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.