Mây đen nặng nề ép trên đại hoang, dưới kiếp vân bỗng mưa lớn, gió cuồn cuộn nổi lên kèm theo mùi máu tanh đến cả núi Lăng Dương cũng ngửi thấy được. Sư Yển Tuyết nâng tay đặt lên lồng ngực, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nổi lên vài dự cảm không rõ.
Phong Thính Lan giữ bàn tay Sư Yển Tuyết vào trong lòng bàn tay, trong lòng bàn tay của hai người đều là mồ hôi lạnh, nắm chung một chỗ ẩm ướt trơn trượt dinh dính. Xương bàn tay của Sư Yển Tuyết mảnh khảnh, vì chịu đau dùng lực, cổ tay trắng nõn bên trong nổi lên mấy đường gân xanh.
Sư Yển Tuyết nhổ ra sợi tóc lòa xòa trên môi, bàn tay đang giữ chặt Phong Thính Lan đột nhiên run rẩy, sống lưng bỗng nhiên cứng lại, bạch y sau lưng ướt đẫm dán vào đôi xương hồ điệp càng lộ rõ vẻ gầy yếu.
"A Tuyết..." Phong Thính Lan dùng ống tay áo lau qua mồ hôi rơi lã chã trên trán Sư Yển Tuyết, trong lòng xiết chặt đau đớn, không ngăn được mà hối hận, miệng không lựa lời, nói: "Sớm biết thế này, ta nên nghe theo sư phụ, không cần cũng được." Sư Yển Tuyết thở gấp, thất thần nhìn Phong Thính Lan, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra hắn đang nói Tễ Khinh Vân.
Nghĩ đến cái này, Sư Yển Tuyết suýt nữa thở không ra hơi, đau đến cong người lên. Thái dương của Nguyên Tân kéo căng, nâng mắt lên nhìn đứa con ngốc một cái: "Nếu ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói nữa."
Phong Thính Lan bắt lấy tay Sư Yển Tuyết, vội vàng giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480205/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.