Sáng hôm sau, sinh viên không cần dậy quét sân nhổ cỏ hay chạy bộ gì nữa. Mọi người chỉ cần mặc đồng phục tham gia lễ bế giảng lúc tám giờ. Do đã có một bữa say sưa nên hôm nay trông ai cũng ngáo ngáo, trừ mấy đứa uống Coca. Lâm cảm thấy mình không hợp với bia bọt lắm, ngủ dậy thấy hơi đau đầu.
Lễ bế giảng không thú vị như show văn nghệ chia tay tối qua, Lâm thấy hơi chán nên mở điện thoại ra nghịch, thấy ngay ở phần màn hình nền có thông báo tin nhắn của Hoàng. Hoàng nói hôm qua cô say bia, hỏi bây giờ đã thấy ổn hơn chưa. Lâm nhắn lại: "Vẫn ô kê mà".
Tối hôm qua, Lâm còn chẳng nhớ mình lên giường ngủ như thế nào. Kí ức của cô dừng lại ở đoạn gặp Hoàng dưới gốc cây, còn cái đoạn sau khi cô uống hết lon bia thứ năm thì cô cũng không nhớ rõ lắm, lúc ngủ cũng không mơ mộng gì. Cô nghĩ chắc cũng không có gì quan trọng để mà phải cố nhớ lại, nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy bồn chồn.
Trưa hôm đó mọi người vẫn ăn uống ở canteen với nhau, đám bạn dồn dập hỏi han xem Lâm và Minh đã thành đôi hay chưa?
Lâm kể qua qua chuyện xảy ra lúc đó, Trà nghe vậy lập tức cười đắc ý: "Không phải là tao không muốn Lâm có người yêu đâu, mà thực sự là thằng đó không ổn thật mà! Lâm nghe lời khuyên của tao là hoàn toàn hợp lý."
"Chứ không phải vì sợ phải bao Minh Đảng đi ăn hả?" Trúc chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-ban-trai-kho-khan-qua/3595789/chuong-29.html