Chương trước
Chương sau
"Có chuyện gì vậy ạ?"

Thấy người tới là Dạ Phàm anh cũng không có giấu giếm. Anh ngã người lên ghế giọng điệu hơi mệt mỏi

"Ừ, Lúc nãy anh có đặt đồ ăn nhưng nghe nói có 1 nhánh cây già bị đổ, mà đó là con đường duy nhất để đi lại. Có vẻ chúng ta phải tự nấu đồ ăn rồi. Mà anh kiệt sức rồi, để anh gọi xem có nhân viên nào biết nấu ăn không "

Dạ Phàm như nghĩ tới điều chỉ, ngăn lại động tác bấm điện thoại của nha, cười tủm tỉm chỉ vào bản thân

"Hay là để em đi chợ nấu ăn cho mọi người nhé!"

Hàn Trần sai 1 người đi cùng Dạ Phàm phụ xách đồ.

Lúc Sở Ngôn Trì xuống phòng ăn thì thức ăn đã được bày biện ra đầy đủ cả rồi. Hàn Trần ngửi thấy mùi thơm không đợi người khác mời đã ngồi xuống trước. Đôi đũa nhắm vào món bò xào hành tây gần nhất.

Mấy người xung quanh đợi xem lời nhận xét của anh nhưng tiếp theo không có thanh âm nào nữa. Hàn Trần chỉ có liên tục gắp đồ ăn vào chén.

Thấy bạn mình ăn không ngừng miệng Sở Ngôn Trì cũng gắp 1 món ăn thử. Nêm nếm vừa vặn, thịt nấu cũng rất mềm.

"Ngon lắm"

Dạ Phàm nhận được lời khen cười tít mắt

"Cảm ơn lời khen của anh"

Mấy người khác cũng ríu rít cắm mặt ăn lấy ăn để.

"Hu hu, tưởng nhịn đói luôn rồi, may là có Tiểu Phàm"

"Đinh.... Nhiệm vụ hoàn thành, mời kí chủ phân điểm chỉ số"

"Ừm, phân vào dáng người đi"

Tên Dạ Phàm

Chỉ số hiện tại

Khuôn mặt: 77

Dáng người: 54

Làn da: 47

Mị lực: 18

Khí chất: 11

Thể lực: 52

Tri luc: 60

Kỹ năng: diễn xuất (32%),ca hát (45%),chơi nhạc cụ (28%),viết thư pháp (52%),Hội hoạ (47%)

Tích phân: 750

Thanh lưu lượng 200.866

Ngày tiếp theo 2 nhân vật chính sẽ quay phân cảnh lần đầu gặp mặt.

Nhưng vấn đề phát sinh không phải ở chỗ Dạ Phàm mà là Sở Ngôn Trì. Dù có được giọng ca trời ban nhưng ở khoản diễn xuất lại dở tệ.

"Thật xinh đẹp!"

Còn chưa nói được câu tiếp theo thì Hàn Trần đã hét toáng lên. Nếu là người khác hẳn anh ta sẽ ngại chửi 1 chút nhưng 2 người vốn là bạn bè nên nói chuyện cũng không cần nể mặt quá làm gì.

"Cut, Cut...Tôi nói này Trì, mặt cậu đơ quá rồi đấy, không nhìn ra được chút phấn khích nào cả. Làm lại!"

Thế nhưng cảnh hỏng đến lần thứ 7 Sở Ngôn Trì vẫn chưa vượt qua được chướng ngại kia. Dạ Phàm quả thật không nhìn nổi nữa, nãy giờ cậu ở dưới nước bơi qua bơi lại hơn chục vòng rồi đấy.

"Đạo diễn, cho nghỉ giải lao vài phút nhé!"

Sau khi xin nghỉ ngơi Dạ Phàm không hề nghỉ mệt mà bơi đến chỗ bờ sông nơi Sở Ngôn Trì đang ngồi.

"Anh Sở , anh có người yêu chứ?"

Câu hỏi không liên quan gì này làm hắn ta đứng hình mất vài giây

"Hả? Tự nhiên cậu hỏi cái gì?"

"Ây dà, vấn đề quan trọng đấy, anh cứ trả lời đi"

Mắt Sở Ngôn Trì đảo loạn liên tục

"Tôi không, có vấn đề gì sao?"

Dạ Phàm vuốt căm

"Vậy trước kia có từng thích ai không?"



Gương mặt Sở Ngôn Trì bắt đầu trở nên khó coi

"Việc riêng tư của tôi cậu hỏi làm gì?"

"Anh muốn hoàn thành phân cảnh này thì phải trả lời câu hỏi của tôi đấy"

Sở Ngôn Trì thở dài, bộ dạng rất miễn cưỡng trả lời

"Không có thích ai cả"

Dạ Phầm kinh ngạc, thốt lên

"Có vẻ hơi khó rồi nhỉ... Hừmm"

Từ góc độ của Sở Ngôn Trì có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt Dạ Phàm, cánh môi mỏng do đang tập trung suy nghĩ mà hơi chu ra. Xuống dưới 1 chút là cần cổ mảnh khảnh hơi lộ xương, xương quai xanh cũng mỏng manh giống y hệt chủ nhân của nó vậy.

Dạ Phàm do mải suy nghĩ nên không chú ý đến khoảng cách bọn họ giờ đang gần đến cỡ nào.

Lúc giật mình quay lại không nghĩ xém va vào Sở Ngôn Trì, may mà cậu phản ứng nhanh ngả lưng ra sau 1 chút.

"Xin lỗi tôi có hơi mất tập trung"

"Mà thật ra, tôi có ý này, mong anh hợp tác 1 chút, tôi cũng muốn cảnh quay này sớm được hoàn thành, được chứ"

Nghe cách nói của Dạ Phàm giống như cậu đang trách hắn quá vô dụng vậy, Sở Ngôn Trì không còn cách nào khác phải gật đầu

"Thật ra đoạn này anh không nên quá tập trung vào nhớ lời thoại hay lúc nào cần phải nói. Thay vào đó cứ tập trung vào ngắm tôi là được"

"Ngắm cậu?" Hắn kì quái quan sát cậu, lại chỉ nhận được nụ cười tự tin của Dạ Phàm.

"Ừm"

Rất nhanh Sở Ngôn Trì đã hiểu ra lí do Dạ Phàm nói như vậy là gì. Vì 1 khi đã nhìn, ánh mắt của hắn ta không thể rời đi chỗ khác được.

Không thể dùng cách khiến Sở Ngôn Trì nghĩ đến người mình thích được Dạ Phàm chỉ còn cách phô diễn tất cả mị lực của bản thân.

Chàng trai vô tình lạc đến nơi này lại bất ngờ chứng kiến được mỹ cảnh nhân gian.

Nhân ngư từ dưới nước phóng người lên không trung, những giọt nước bắn vào mặt hắn nhưng hắn không hề chớp mắt lấy 1 cái.

"Thật xinh đẹp"

"Ngươi muốn theo ta đến thế giới của con người không?"

"Cut. Hoàn thành"

"Ngày hôm sau sẽ quay tại hồ bơi, mọi người nhớ có mặt đầy đủ đấy" trước khi đi Hàn Trần còn căn dặn kĩ lưỡng 1 phen.

"Hoàn thành nhiệm vụ ẩn, giúp đỡ Sở Ngôn Trì, thưởng 50 tích phân, 2 điểm mị lực"

Dạ Phàm kinh ngạc nhận được thông báo của hệ thống.

Tên Dạ Phàm

Chỉ số hiện tại

Khuôn mặt: 77

Dáng người: 54

Làn da: 47

Mị lực: 20

Khí chất: 11

Thể lực: 52

Trí lực: 60

Kỹ năng: diễn xuất (33%),ca hát (45%),chơi nhạc cụ (28%),viết thư pháp (52%),Hội hoạ (47%)

Tích phân: 810

Thanh lưu lượng 200.977

Dạ Phàm vừa kết thúc cảnh quay thì nhận được 1 cuộc điện thoại đến. Có lẽ do cay mắt vì phải bơi liên tục nên cậu không để ý đó là cuộc gọi video chứ không phải cuộc gọi thông thường. Cậu dựng điện thoại lên tủ đồ, còn bản thân thì lau khô tóc.

Tần Viễn nhẩm tính đã hơn 3 ngày bọn họ chưa nói chuyện, còn định mè nheo 1 phen thì khuôn ngự.c không tì vết đập vào mắt hắn.

Thấy Tần Viễn không nói gì cả Dạ Phàm còn tưởng bản thân bấn nhầm phím tắt. Không ngờ nhìn qua lại thấy khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng kia đang nhìn cậu không chớp mắt.

"Em đây là đang tính dụ dỗ anh hay gì"

Tần Viễn chỉ thấy được nửa thân trên trống trải của Dạ Phàm, hắn cười nửa miệng, trêu chọc

Buông khăn tắm trong tay xuống, có lẽ bị trêu ghẹo nhiều quá nên lớn gan hơn được chút, cậu bước đến gần camera điện thoại, cố ý khoe thân thể của mình ra.

"Hừm, đúng đấy, thế nào? Thân hình này có đạt tiêu chuẩn của ảnh đế không ạ?"



Tần Viễn ánh mắt dần trở nên tối lại thầm dõi theo điểm nhỏ trước ngự.c Dạ Phàm. Thậm chí hắn còn thấy được giọt nước chảy từ xương quai xuống chậm rãi chơi đùa đầu nhũ phấn đỏ.

Nhìn thấy nụ cười tự mãn của Tần Viễn cậu không nhịn được mắng

"Lưu manh, không biết xấu hổ"

Đang lúc Dạ Phàm còn đang bận lắc lư thì bất ngờ cô nàng Make up xuất hiện

"Tiểu Phàm chuẩn bị đi, 15 phút nữa bắt đầu cảnh quay tiếp theo đó"

Dạ Phàm giật mình che lại màn hình điện thoại, sợ có người thấy được mặt Tần Viễn

"À, vâng, xíu nữa em ra"

Cô nàng không phát hiện bất thường, cứ thế bỏ đi.

"Em đang ở trường quay? Anh không nghe nói là em được nhận phim gì?"

Hình ảnh Tần Viễn ở sau bàn tay Dạ Phàm nghi ngờ hỏi, cậu nhóc này lại lén hắn chạy đi đâu rồi.

Dạ Phàm hơi chột dạ, do chuyện tự sướ.ng hôm đó nên cậu cũng không có mặt mũi đối diện với Tần Viễn. Rốt cuộc cũng quên nói với hắn cậu đi quay MV.

"Khụ, em được mời đóng MV"

"MV? Của ai thế? Thanh danh có tốt không?"

Tần Viễn chỉ lo lắng Cậu nhỏ của hắn bị người ta lừa gạt.

(Yên tâm, không bị lừa, là cậu ta lừa người khác thì có)

"Là của..."

Dạ Phàm chợt nhớ ra trong tiểu thuyết quan hệ của hai người không tính là tốt, lại thêm famdom 2 nhà suốt ngày công kích nhau chuyện thứ hạng nên chưa bao giờ có chuyện bọn họ góp mặt chung 1 chương trình. Nếu nói thẳng ra như vậy không biết có ổn không.

Thế nhưng thấy Dạ Phàm ngập ngừng không trả lời Tần Viễn lại được 1 phen lo sốt vó

" Tên đó ép buộc em làm à? Hay là hắn ta không trả tiền công?"

Dạ Phàm phải ngăn Tần Viễn lại trước khi hắn suy diễn ra 1 ngàn câu chuyện khác.

"Không phải như thế"

Cậu thở dài

"aii... Là MV của Sở Ngôn Trì, người ta có bàn hợp đồng với em rõ ràng chứ không phải lừa đảo gì hết"

Tần Viễn im lặng hồi lâu, Dạ Phàm hồi hộp nhìn hắn, chẳng lẽ cậu đoán đúng rồi, 2 người đó không lẽ là kẻ thù thật.

"Hôm nay Em quay đến khi nào thì xong?"

Không thấy tức giận?

"A, hôm nay được về sớm, tầm 4 giờ là xong rồi"

"Anh có lịch trình đi thảm đỏ nên không đến được. Tống Thần sẽ đến đón em"

Đầu Dạ Phàm xuất hiện đầy dấu chấm hỏi

"Em gặp anh Thần làm gì?"

Tần Viễn nguy hiểm nheo mắt, khẳng định cho thấy tâm trạng hắn không phải quá tốt...

"Đến bàn hợp đồng với em, sao? Em không muốn trở thành nghệ sĩ công ty của anh à?"

Dạ Phàm nuốt nước bọt, có cảm giác nếu cậu giám từ chối thì hậu quả cậu gánh không nổi.

"Ha ha... Vinh hạnh còn không kịp"

Tần Viễn rốt cuộc chỉ đành cười cưng chiều cậu nhỏ bướng bỉnh nhà mình, hắn ngoắc tay

"Lại gần đây"

Dạ Phàm ngó nghiêng nhìn quanh

"Xung quanh không có ai, anh thần thần bí bí như vậy làm gì"

"Cứ áp tai lại gần đây đi"

Dạ Phàm bĩu môi nhưng vẫn làm theo

Âm thanh từ tính quẩn quanh lỗ tai cậu

"Lần tới gặp mặt anh sẽ trừng phạt em, vì tội dám câu dẫn anh như vậy, nhóc con" C°

Nói xong, bản thân thì cúp máy trước.

Để lại Dạ Phàm 1 mình xuân tâm nhộn nhịp. Cậu ôm mặt, má ơi, kích thích như vậy cậu không chịu được đâu!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.