Chương trước
Chương sau
Bạch Phong Tịch ôm bên mặt đau rát, cắn răng, bộ dạng 10 phần đáng thương

"Vô cớ gây sự, ai thèm gây sự với mày chứ. Nếu mày không chen chân vào công việc của tao thì nghĩ tao rảnh để tìm mày lắm à"

2 người còn đang dằn co hồi lâu thì rốt cuộc đã có người ra can ngăn

"Cãi nhau ở nơi này còn ra thể thống gì nữa"

Lâm Hạc Hiên đứng ra chắn trước mặt Bạch Phong Tịch.

Bạch Phong Tịch trong lòng cười khẩy nhưng bên ngoài vẫn là con thỏ sợ hãi. Tên khốn này, rõ ràng là chứng kiến ngay từ đầu nhưng đợi cậu ta bị mắng cả buổi trời mới chịu ra mặt.

"Lâm tổng, tôi chỉ là muốn biết lí do công việc ban đầu vốn được phân công cho tôi lại đổi thành cậu ta"

Cô gái chỉ mặt Bạch Phong Tịch điểm danh, không ngại trước mặt mọi người hỏi cho ra lẽ. Bởi vì Lâm Hạc Hiên chính là cổ đông bên công ty hôm nay cắt băng khánh thành, cũng là bên hợp tác với giải trí Hoán Vũ.

Tiếng xì xầm bàn tán xung quanh ngày càng nhiều.

Lâm Hạc Hiên nguy hiểm nheo mắt, giọng nói chỉ vừa đủ để 3 người bọn họ nghe được

"Một nghệ sĩ cỏn con như cô không có tư cách chất vấn quyết định của tôi"

Không nghĩ Lâm Hạc Hiên lại công khai chỉ trích mình, cô gái không biết lấy lá gan từ đâu mà trách móc luôn cả

Lâm Hạc Hiên.

"Các người không lẽ đã cấu kết với nhau ngay từ đầu?"

Bạch Phong Tịch im lặng nãy giờ không nhịn được lên tiếng, cậu ta bước sang 1 bên, không làm con chim cút ở sau lưng Lâm Hạc Hiên nữa.

"Tiền bối, chị rõ ràng là đang vô cớ gây sự đó, em vốn không làm gì có lỗi với chị cả. Và chị cũng đừng lôi những người không liên quan vào"

Hệ thống "Lâm Hạc Hiên chỉ số hảo cảm +5 , Chỉ số hiện tại: 75"

Gặp phải 1 kẻ mồm to không biết lí lẽ Lâm Hạc Hiên không muốn phản ứng với cô ta nữa. Ra hiệu cho bảo vệ, bản thân thì nắm tay Bạch Phong Tịch định kéo người đi

Bạch Phong Tịch liếc thấy Tần Nghị vẫn đang đứng từ xa quan sát mình nên có ý định kéo dài "màn trình diễn".

Lâm Hạc Hiên kéo mãi không thấy người kia di chuyển

"Đi thôi"

"Tôi xin từ chối, chúng ta không thân thiết đến vậy, Lâm tổng"

Lâm Hạc Hiên không vui khi cánh tay mình bị hất ra trước mắt nhiều người như vậy.

Bạch Phong Tịch nhất quyết giữ khoảng cách với y.

Cô nàng nghệ sĩ gây rối kia bị bảo an lôi đi mất. Xung quanh 2 người không còn ai đứng gần, tất cả chỉ lén quan sát từ xa.

Tần Nghị chứng kiến nãy giờ có lẽ cũng chỉ là tò mò 1 chút quan hệ giữa bọn họ là gì. Dù gì người khiến Lâm tổng đứng ra không thế là kẻ đơn giản được.

Hệ thống " Tần Nghị chỉ sô hảo cảm +3, chỉ số hiện tại:25 "

Địa điểm quay chụp MV

Thác nước Windy

Nguồn gốc của cái tên này xuất phát từ việc xung quanh nó trên 10 mét đổ lại không có 1 ngọn cây cao nào nên mỗi khi gío to đến thì đứng ở nơi này có thể hứng làn gió mạnh từ tất cả các hướng thối đến.

Nhưng Dạ Phàm chỉ quay ở hạ nguồn, là con sông với dòng nước cực kì trong veo kia nên sẽ không có chuyện hứng gió đâu. Nhỉ?

Đạo diễn của MV lần này họ Hàn, trông còn khá trẻ nên Dạ Phàm đối với anh ta khá dễ nói chuyện.

Cơ mà nghĩ đến Sở Ngôn Trì sẽ là nam chính còn lại trong MV cậu có chút áp lực. Cậu còn nhớ thái độ của người này đối với cậu lúc còn trong bệnh viện không được tốt lắm.

Vì bộ đồ tiên cá khá khó di chuyển Dạ Phàm phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhân viên để di chuyển vào set quay

Dạ Phàm cố tình lượn đến trước mặt Sở Ngôn Trì, giả bộ ngại ngùng

"Khụ... Bộ này còn ôm hơn bộ đồ hôm trước tôi mặt , không biết trông có ổn không?"

Ánh mắt Sở Ngôn Trì thẳng thừng đánh giá từ trên xuống, không có phong tình mà phán

"Vừa với cậu đấy"



Dạ Phàm giựt khoe miệng, khen 1 câu bộ chế.t à. Cậu động tác tay khẽ che ngực, hơi cúi mặt

"Thật ra tôi không tự tin lắm, vì cơ thể tôi khá gầy, sợ không hợp mắt"

Sở Ngôn Trì sau khi biết Dạ Phàm là bạn của em trai mình thì ác cảm cũng bớt đi.

Hắn rất ít khi mở miệng khen người khác nhưng khi thấy Dạ Phàm rũ lông mi cũng không muốn nói ra lời khắc khe nữa.

"Yên tâm đi, đẹp lắm"

Nói xong không đợi Dạ Phàm phản ứng đã bỏ đi trước.

Hệ thống rất đúng lúc hiện hình

[1 lần, còn 2 lần khen nữa]

Hôm nay sẽ quay cảnh Dạ Phàm một mình chơi đùa bên dòng sông, đại khái chỉ cần phô diễn khả năng bơi lội và lặn của cậu.

Đạo diễn Hàn hướng dẫn Dạ Phàm

"Trước tiên cậu cho tôi vài đường bơi cơ bản, Cứ tự do phát huy, khi nào quen rồi hãy thêm vài động tác khó"

Bộ đuôi cá hôm nay là màu đen, kết hợp với hoạ tiết vảy đen có viền trắng, nhìn từ xa làm người ta tưởng tượng đến vảy cá thực sự. Phần đuôi cá dài lúc Dạ Phàm đá chân cũng uốn lượn theo dòng nước

4 cái Máy quay được đặt dưới nước và 3 cái ở trên không, ý đồ muốn bắt trọn từng khoảnh khắc.

Dạ Phàm bơi qua bơi lại hơn nửa tiếng còn chưa thấy Đạo diễn bảo ngừng.

Cậu ngoi đầu ra khỏi mặt nước.

Hàn Đạo cũng tháo xuống tai nghe

"Tôi bảo cậu làm vài đường cơ bản để làn quen với môi trường trước mà, chưa gì cậu đã làm động tác khó rồi"

Dạ Phàm nghiêng đầu, cười mỉm

"Hể, Đạo diễn nhầm rồi, nãy giờ tôi chỉ bơi đơn giản như lời anh nói thôi"

Đạo diễn "..."

Hàn trần biết Dạ Phàm là diễn viên nên chỉ nghĩ là cậu biết chút da lông về bơi lội thôi. Không nghĩ là còn tốt hơn mong đợi nhiều như vậy. Anh vuốt cằm suy tư.

Hàn Trần vẫy tay để Dạ Phàm cùng xem lại những cảnh quay vừa rồi.

Dạ Phàm mếu máo

"Xin lỗi đạo diễn, tôi hiện tại không thể tự di chuyển được"

"Ô, quên mất cậu còn đang mặc cái đuôi cá. 2 người kia mau lại đây giúp kéo người lên"

Đạo diễn gọi đến 2 nhân viên giúp đỡ.

Nhân ngư: người cá

Dạ Phàm rốt cuộc yên vị trên ghế, Hàn Trần chỉ vào màn hình

"Tuy về kĩ thuật bơi thì cậu đã rất tốt rồi nhưng tôi có vẫn chưa làm ra được cái cảm giác của 1 mỹ nhân ngư thực sự. Nên nhớ, cậu là nhân ngư, cái tôi muốn quay được là mỹ cảnh"

Dạ Phàm xuống hồ quay thêm mấy lượt, tất cả đều do cậu tự do phát huy. Nhờ năng lực cảm ứng với quay quay, cậu rất nhanh tìm được góc quay đẹp nhất.

Hàn Trần xem monitor mà cảm thán

"Cậu nhóc này di chuyển thật sinh động, giống như cậu ta rõ ràng góc máy ở đâu mà phối hợp với nó vậy"

Sở Ngôn Trì chỉ nghe mà không cho lời nhận xét.

Mấy cô nàng make up và stylist tụm lại dặm phấn cho Dạ Phàm cũng không nhịn được mà nhiều chuyện 1 phen.

"Không ngờ tiểu Phàm lại bơi giỏi như vậy"

"Đúng đó, đoạn cuối cùng nhìn cách em quẫy đuôi chị cứ nghĩ là người cá thật không đấy"

Dạ Phàm bên này thì vờ cười nói nhưng thực chất là đang ngầm để ý Sở Ngôn Trì. Người nợ nãy giờ chỉ đứng 1 bên quan sát chứ không có động thái gì cả. Dạ Phàm vài lần muốn đề cập tới hắn ta thì bị đạo diễn cắt ngang.

Cậu thở dài, chẳng lẽ cậu phải dùng tới cách đó rồi sao.



Ở cảnh quay buổi chiều Dạ Phàm nói với Hàn Trần ý kiến của mình. Anh tuy kinh ngạc nhưng lại càng thích thú nhiều hơn.

"Cậu muốn quay cảnh nhảy xuống thác nước, độ khó sẽ hơi cao đó nha, cậu tự tin chứ?"

"Em chỉ nghĩ nếu đã đến 1 thác nước đẹp như vậy không quay cảnh này có hơi phí phải không?"

Hàn Trần trông có vẻ rất vừa ý, còn phá lên cười

"Thật ra đó là ý định ban đầu của anh đấy nhóc, cậu hợp ý anh lắm đấy... Ha ha ha..."

Đứng trên bờ thác Dạ Phàm bị gió táp vào mặt đau rát, tóc cậu nếu không phải do thấm nước chắc đã bay loạn xa rồi. Nửa thân trên trống trải bị cơn gió thổi qua , lạnh cóng.

Cậu câu thông với hệ thống.

"Dùng vảy cá Koi đi, phải thành công trong 1 lần mới được"

"Nhận được 1 vảy cá koi, có thời hạn trong vòng 1 tiếng. Số vảy còn lại: 9"

2 cô gái make up và stylist ôm nhau nín thở quan sát.

Sở Ngôn Trì cũng lại gần để theo dõi kĩ hơn.

Dạ Phàm hít 1 hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Lúc mở ra 2 mắt lập loè ánh mắt, nên nhớ rằng hiện tại cậu là 1 nhân ngư đang vui vẻ tự do tự tại bơi lội nô đùa ở chốn mỹ cảnh này.

Thả trôi mình theo dòng nước, hòà nhập với sức chảy tìm đúng khoảnh khắc, uốn cong người vung cái đuôi cá về phía trước.

Sở Ngôn Trì tròn xoe mắt, hắn không bỏ lỡ 1 giây nào hay là vốn dĩ không thể dời mắt được

Chính là nó, cảm giác hắn đang tìm kiếm.

"Cut... Hoàn hảo lắm"

Hàn Trần vung clapboard , cạch...

2 cô gái chỉ đợi nghe 1 tiếng này mà hét toáng lên

"Á... Tuyệt vời quá, tớ vừa chứng kiến cái gì đấy"

"Là mơ phải không? Nhéo tớ cái đi... Á"

Bảng đạo diễn hay còn gọi là Clapper Board là một loại đạo cụ không thể thiếu khi muốn thực hiện các cảnh quay trong các bộ phim Hollywood nổi tiếng. Giúp phân loại cảnh quay, để cho việc chỉnh sửa hậu kì trở nên dễ dàng hơn.

Dạ Phàm rốt cuộc được nghỉ ngơi, bước ra khỏi mặt nước

"Lấy ngay cảnh đầu tiên quay, đạo diễn thấy ổn rồi sao"

Hàn Trần là người dễ tính, cũng không tiếc lời khen

"Anh đây nói tốt là tốt, mắt nhìn của anh không sai đâu"

Chỉ chờ người nọ nói xong Dạ Phàm đá ánh mắt sang Sở Ngôn Trì, đành giả bộ mặt dày, nửa đùa nửa thật

"Nhưng mà Ca thần vẫn chưa khen nên em nào dám mặt dày..."

Lần này Sở Ngôn Trì lại không tiếp tục kiệm lời nữa..

"Cảnh vừa rồi cậu quay rất tốt, không cần quay lại đâu"

Dạ Phàm chưa kịp trả lời thì 1 chiếc khăn lông mềm mại bay vào mặt cậu. Là Sở Ngôn Trì quăng tới.

Hệ thống "nhận được lời khen thứ 2, cậu còn 5 tiếng nữa "

Vì quay ở địa điểm khá xa thành phố nên mọi người đã đặt vài phòng nghỉ gần đó. Để tiện ngày mai quay xong những cảnh còn lại.

Dạ Phàm vừa tắm xong xuống phía dưới thì nghe Hàn Trần đang to tiếng nói chuyện với ai đó.

"Gì cơ, người giao hàng không lên được? Tại sao lại như vậy?"

Hàn Trần buồn bực cúp máy.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Thấy người tới là Dạ Phàm anh cũng không có giấu giếm. Anh ngã người lên ghế giọng điệu hơi mệt mỏi

"Ừ, Lúc nãy anh có đặt đồ ăn nhưng nghe nói có 1 nhánh cây già bị đổ, mà đó là con đường duy nhất để đi lại. Có vẻ chúng ta phải tự nấu đồ ăn rồi. Mà anh kiệt sức rồi, để anh gọi xem có nhân viên nào biết nấu ăn không "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.