Bất chợt, một mái tóc xanh mướt phất ngang qua. Jun đứng che trước anh trai của mình, phẫn nộ:
- Nè, ngươi quá đáng lắm rồi đó nha! Anh trai của ta đã nhân nhượng như thế, vậy mà ngươi còn không biết điều à?
- Jun - chan! - Sal từ đằng sau gọi cô em gái.
- Dạ? - Jun quay lại, ngước lên. Phải rồi, khi ấy cô thấp hơn anh mà.
- Em vô phòng nghỉ ngơi trước đi!
- H... hả? Anh... đuổi em sao?
- Anh không có! Nhưng em vào nhà đi. Chút nữa anh vào sau.
Miệng thì nói không đuổi, nhưng câu sau đã giục em gái vào nhà, khiến cho cặp mắt trong veo của Jun chẳng mấy chốc đã rưng rưng:
- Nii - chan... đuổi em!
- Anh nói rồi, anh không...
- Anh đuổi em! - Giọng Jun ngày càng cao - Em ghét anh luôn!
Jun hét lên rồi chạy thẳng vào trong. Sal chỉ có thể thở dài trông theo. Rồi anh quay sang mấy vệ sĩ còn đang quỳ kia:
- Các ngươi cũng vào đi, xem coi dỗ dành được thì giúp ta khuyên bảo con bé một chút. Lát nữa ta vô...
Mấy tay vệ sĩ hiểu ý, liền nhanh chóng lánh mặt.
---
Nói đến đây, Jun xụ mặt xuống:
- Ngày đó, em còn nhỏ xíu hà, nghe nii - chan nói thế thì giận dỗi bỏ vào trong nhà, chứ chẳng nhìn ra được cái tâm tư thật sự của anh. Híc, anh ấy lừa em, lừa để cho em giận mà bỏ đi, khiến cho em bỏ lỡ mất một đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282777/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.