- Thế... không ai biết chuyện này hết à? - Izu hỏi mà nghe cổ họng mình khô khốc.
- Biết sao được hả chị? Sau hôm đó, vì một vài lí do khách quan, mà anh Sal phải dọn ra ở riêng, tách biệt hẳn với nhà em. Anh ấy mang theo cả Mochi nữa, vậy mà ảnh chẳng chút động lòng khi thấy em cố nài nỉ gãy lưỡi xin đi theo! - Jun xụ khuôn mặt bầu bĩnh xuống, phụng phịu - Chuyện sau đó em cũng không rõ nữa. Chỉ biết là đùng một hôm, chậc, nếu như tính ra thì, ở thời điểm đó, thời hạn giao kèo giữa hai người vẫn còn chưa kịp kết thúc nữa, chẳng biết sao, cha lại phát hiện.
- A! Lộ sao?
- Vâng! Lộ hết. Vừa biết chuyện, cha đã cho gọi Mochi tới gặp ông. Lúc đó, trông cha đáng sợ lắm ý. Cha cực kỳ tức giận luôn. Suýt chút nữa ông đã hạ sát luôn anh ấy rồi. Cũng may là anh Sal phát hiện và kịp thời chạy tới đó cố ngăn cha lại. Em... từ nào cho tới bây giờ, cũng chưa bao giờ thấy khi nào anh Sal lại tỏ ra xúc động đến thế. Anh ấy đã ngất xỉu ngay tại đó, sau đó cũng đổ bệnh khiến cha phải bỏ đi ý định gây hại cho Mochi...
Thở dài một hơi, Jun bỗng mỉm cười:
- Sau cái vụ lùm xùm ấy, chẳng biết anh Sal thuyết phục thế nào mà cha lại đồng ý cho cả hai anh quay trở lại nhà riêng của mình. Lần này thì cả anh em bọn em theo ở cùng với họ luôn. Anh Mochi vẫn tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-ve-mot-thien-than/3282778/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.