LÁ VÀNG THU, TIẾC NUỐI GIỮA TAY NGƯỜI.
Cuộcđời người lính, phải chiến đấu giữa cái sống và cái chết, giữa niềm vinh quangvà gian khó. Những tiếng cối nổ ùng oàng, tiếng nổ đanh như thép của các loạimìn, và cả tiếng bắn kêu hỗ trợ khẩn thiết của đồng đội. Không hẳn như vậy, vàcũng không phải chỉ có thế. Người lính trước hết là một con người, có một thânphận và cũng có một tình yêu… có thể nó là cung bậc của sự thăng hoa, hay chỉlà sự hoang tưởng, và nhiều khi là cả một thời để hối tiếc, và cũng để hối tiếcmà thôi.
Tôiđã rơi vào trương hợp như vậy.
Giữanhững ngày khốc liệt ở 428 cùng anh em d2 e95…
“…Cùng một số bạn bè ngày xưa của lớp mình, về đưa tang bạn Đức đến nơi an nghỉcuối cùng… Cả bọn mới biết bạn đã nhập ngũ mấy năm, và đang chiến đấu ở một chiếntrường đầy khắc nghiệt và gian khổ. Mình vô tâm quá…
Khichia tay nhau sau kì thi nghiệt ngã... Bờ sông Hàn Đà Nẵng một đêm hè… Nhữngquán cơm bình dân dọc đường Ông Ích Khiêm… đầu cầu Trịnh Minh Thế, khi nhữngbàn tay rời nhau sau mấy ngày thi, để từ đây mỗi con người là một số phận… Thờigian năm năm trôi qua sao mà nhanh thế…
Mìnhcũng không đủ điều kiện để vào Đại học, cũng phải lao động mọi thứ để nuôi sốngmình và giúp phần nào cho gia đình… Những đêm trằn trọc suy nghĩ về cuộc đời… trongđó có hơn một nửa là nghĩ về một người… (mà không ngờ đã là một anh bộ đội)… PhùMỹ chỉ cách Quy Nhơn chưa đầy 60
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mot-nguoi-linh-trinh-sat-su-307/1930828/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.