Mặc Quân đối diện tất nhiên nhận ra sự hiện diện của bọn họ nhưng hắn quan tâm sao? Thứ hắn quan tâm là thỏ nhỏ đang ăn rất ngon, rất thích đồ hắn làm.
Tạ Linh Giao thấy hắn không ăn mà cứ ngồi nhìn mình thì động tác cũng chậm lại nhìn hắn.
"Ngươi không ăn à? Rất ngon đó. "
Nói xong còn gắp một miếng chấm nước chấm đưa đến miệng hắn. Mặc Quân tất nhiên là vui vẻ ăn rồi. Đâu phải lúc nào cũng được y đút cho như vậy.
Hai người ngồi ăn ngon lành thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu. Đám đại thần đứng nhìn mà ê cả răng. Đặc biệt là Hữu tướng Tạ Đình Chu. Ông cảm giác nhi tử ông đã không còn là nhi tử mà ông biết nữa rồi.
Tự nhiên nhớ tới bữa cơm trưa hôm qua Mặc Quân dụ dỗ nhi tử mình Tạ Đình Chu không khỏi có chút lửa giận. Khốn khiếp, cẩu hoàng đế tâm cơ này chẳng nhẽ đã lừa nhi tử ông ở lại đêm qua rồi hả?
Ăn xong bữa sáng Mặc Quân để y chơi với Tiểu Ái. Bảo y rảnh rỗi hái chút mơ chín xuống lát hắn làm mứt cho y. Tạ Linh Giao đương nhiên vui vẻ nhận việc. Lạch bạch chạy vô bếp lấy rổ hái mơ. Tiểu Ái cũng chạy theo y làm cái đuôi nhỏ.
Lúc này Mặc Quân mới nhìn tới mấy vị đại thần nãy giờ đứng nhìn hai người ân ái.
"Y đi chơi rồi các người muốn nhìn gì nữa? Đòi bàn bạc, ta cho các người không gian sao không bàn đi. Chạy tới xem ta ăn sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-nghi-huu-som-cua-ngai-bo-truong/3727018/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.