Sáng sớm Tạ Linh Giao được người đánh thức. Y vươn vai ngồi trên giường lớn dụi mắt. Y nhớ hôm qua bản thân ở chỗ Mặc Quân cả ngày hết ăn rồi ngủ xong chơi ở chỗ hắn. Nhìn long sàn rộng lớn chỉ có mình y cùng cách bày trí khác hẳn Trường Sinh cung của y. Này là y lại ngủ ở chỗ hắn tối qua?
Đoan Hạc nhìn hoàng quân vừa tỉnh đang hồi tưởng lại chuyện hôm qua khẽ cười. Hoàng quân như vậy bảo sao bệ hạ lại đột nhiên quay đầu yêu thích y.
"Hoàng quân, để thần cho người tới hầu hạ ngài."
"Được, làm phiền công công rồi"
Tạ Linh Giao trả lời lại ông theo bản năng. Y rời giường. Rửa mặt bằng khăn bông và nước ấm cung nữ mang tới vệ sinh xong xuôi liền thay y phục mới. Lúc này Các An nhưng tên lửa nhắm vào y mà chạy vào. Cô bé chạy tới nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Công tử, may quá ngài không sao. Công tử không biết từ hôm qua tới giờ bọn ta lo cho ngài như nào đâu."
Tạ Linh Giao nhìn dáng vẻ khóc muốn thương tâm của nàng hơi cảm động.
"Các ngươi lo cái gì? Bệ hạ có thể làm gì ta được sao?"
"Vậy là công tử không sao ư?"
Các An quên cả khóc ngạc nhiên tròn mắt hỏi công tử nhà mình. Cô nghe nói bệ hạ là người ham mê tửu sắc lo lắng công tử nhà mình bị nhìn trúng giữ lại nguyên một ngài để sủng hạnh nên mới khóc thương tâm như vậy.
Nhưng Tạ Linh Giao xong lại cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-nghi-huu-som-cua-ngai-bo-truong/3727017/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.