Chương trước
Chương sau
Tạ Linh Giao theo chỉ dẫn quả nhiên tìm thấy thoại bản đủ loại trong thư phòng hắn. Ôm mấy quyển ra sân sau ngồi đợi ngô nướng của Mặc Quân.

Nhưng y chỉ ngồi được một lát sau đó lại chạy ra vườn nhỏ bắt đom đóm. Trước khi đi bị Mặc Quân bắt mặc thêm áo. Áo ngoài Đoan Hạc đem cho hắn liền được y mặc vào. Vì dáng người quá khác biệt nên Tạ Linh Giao mặc đồ hắn cứ như trẻ con mặc áo người lớn. Tay áo vạt áo cái gì cũng lớn hơn y hẳn 2,3 cỡ. Mặc vô mà như quét sân luôn.

Phải biết dù là áo ngoài mặc bình thường nhưng đồ của Mặc Quân đều được chế tác vô cùng tinh xảo tỉ mỉ. Ấy vậy mà giờ hắn đem cho y quét sân như vậy e là thợ may ở Thược Tú Viện chắc bị đả kích không nhỏ.

Nhưng hai con người kia nào để ý. Một người chỉ nghĩ mặc vô sẽ được đi chơi còn một người thì chỉ cần đối phương không bị cảm là được.

Tạ Linh Giao đem theo cái chổi quét của mình tiếp tục ra vườn nghịch. Y bắt được mấy con đom đóm vừa to vừa sáng nhưng lại không biết để đâu. Thế là giữ mấy con trong tay cầm về gọi Mặc Quân.

Mặc Quân thấy thỏ con quay lại tưởng y chơi chán rồi muốn ăn ngô nướng. Nhưng ngô vẫn chưa chín.

"Chơi chán rồi à? Muốn ăn chưa?"

"Chưa chán, nhưng đom đóm ta bắt không có chỗ để. "

Mặc Quân nhìn đôi lông mày nhỏ vì chủ nhân xoắn xuýt mà cau lại. Nhìn tới trong tay y quả nhiên có hai con đom đóm đang sáng. Một con to một con nhỏ. Tuy cả hai đều rất sáng nhưng nhìn kĩ thì con nhỏ sáng hơn chút.

"Đợi một lát, kiếm cái lọ nhỏ đựng cho ngươi"

Hắn xoa đầu y sau đó thử và vào bếp tìm. Tạ Linh Giao cũng chạy theo. Kết quả Mặc Quân lấy xuống một lọ thủy tinh vao khoảng 10cm cùng một miếng vải lọc và một sợi dây gai.



Tạ Linh Giao cẩn thận thả hai con đom đóm vào trong sau đó Mặc Quân liền phủ vải lọc lên dùng dây buộc lại. Vải lọc có lỗ không lớn như vậy đom đóm thỏ con bắt vẫn sống được nhưng sẽ không bay mất.

Tạ Linh Giao cứ như trẻ con được tặng đồ chơi yêu thích. Vui vẻ cầm lọ đom đóm ngắm nghía. Y nhìn Mặc Quân cười với hắn.

"Bệ hạ, cảm ơn ngươi"

"Không có gì, với cả sau này không cần gọi ta là bệ hạ."

Tạ Linh Giao mờ mịt nhìn hắn. Không gọi bệ hạ thì y phải gọi hắn là gì?

"Ngươi không giống bọ họ, không cần gọi ta là bệ hạ gọi là Mặc Quân đi giống như ta gọi ngươi là Linh Giao vậy"

Mặc Quân nhìn vẻ khó tin của y biết ngay y chưa thể thích ứng ngay được nên hắn cũng không cưỡng ép thêm để y từ từ thích ứng.

Hắn xoa đầu y dịu giọng.

"Được rồi, dần dần rồi sẽ quen, đi thôi không nhanh ngô nướng sẽ thành ngô cháy mất"

Mặc Quân thành công chuyển rời sự chú ý của y sang ngô nướng. Tạ Linh Giao cũng rất nhanh rời sang hai bắp ngô nướng bên cạnh. Nhìn y bây giờ khác hẳn lúc hắn gặp y ở Trường Sinh cung đêm qua. Có lẽ đây mới là dáng vẻ y nên có. Cứ vô tư, tự nhiên, trong sáng vậy là được. Hoàng quân gì đó cứ kệ đi. Có hắn ở đây ai dám ý kiến với y chứ.

Tối đó, sau khi xử lí xong ngô nướng Tạ Linh Giao kì kèo thương lượng với hắn cho y uống thêm trà sữa được không. Con thỏ tinh quái này đã biết cách vòi vĩnh từ hắn, hắn không cho y sẽ bày ra dáng vẻ dễ thương của mình khiến hắn không thể từ chối.



Căng da bụng thì trùng da mắt. Uống xong ly trà sữa thứ ba trong ngày Tạ Linh Giao chẳng mất bao lâu liền lăn ra ngủ. Ngủ rồi liền tốt Mặc Quân đỡ phải mất công tìn cớ giữ y lại.

Bế con thỏ nhỏ có chút ét lên quay lại phòng ngủ. Bởi vì khoảng cách gần nên hắn lại ngửi thấy mùi hoa nhài Jasmine từ trên người y.

Cuối cùng Mặc Quân cũng nhớ ra thiết lập kì lạ của thế giới này. Thiên càn và địa khôn có thể chất trái ngược nhau nhưng lại hấp dẫn nhau rất mạnh. Mà thứ trực tiếp khiến đối phương bị hấp dẫn chính là thứ được gọi là tin hương (tui bịa đó, tại không biết nên gọi là gì).

Xem ra mùi hoa nhài Jasmine hắn ngửi thấy là tin hương của y. Mà nhắc mới nhớ lúc hắn xuyên qua hình như cũng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng xung quanh. Vốn hắn còn nghĩ do nguyên chủ đêm qua vừa uống nên mùi còn lưu lại nhưng giờ thì có vẻ đấy là tin hương của hắn nhỉ. Rượu với hoa, không tồi nha.

Đem Tạ Linh Giao vào phòng cẩn thận để y nằm vào trong trước đó cũng chu đáo cởi áo ngoài giúp y. Đắp chăn xong xuôi Mặc Quân mới yên tâm ra ngoài. Đoan Hạc đã chuẩn bị y phục và nước ấm xong.

"Đoan Hạc, kêu ngự thiện sáng mai mang chút thịt tươi đến"

"Thịt lợn sao ạ? "

"Ừm"

"Vâng"

Lúc Mặc Quân trở lại phòng ngủ Tạ Linh Giao đã ngủ say đến không thể say hơn. Mặc Quân cởi áo ngoài leo lên giường chui vào chăn với y. Giường này là long sàn ở tẩm cung của hắn do Đoan Hạc cố chấp mang đến đây. Không nghĩ lại có tác dụng.

Vậy là đêm đó Mặc Quân rất vui vẻ không tốn chút sức lực vẫn có thể ngủ chung với tiểu mỹ nhân hắn vừa nhìn đã yêu. Có điều quên mất bảo y đàn cho hắn nghe rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.