Tựa đầu vào tường, Lãnh Nguyệt khép hờ mắt phượng, trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ viết‘Độc Cô LinhVũtrúng Cổ trùng ma, tối nayhuynhsẽ cứu muội ra khỏi đó, sư phụ đã chuẩn bị hết tất cả.’Cổ trùng ma loại trùng độc dùng để điều khiển tâm trí con người, làm cho họ quên đi quá khứ, để có thể nuôi được cổ trùng ma buộc vật chủ phải có máu của kẻ mà người bị hạ trùng cần phải quên.
Lãnh Nguyệt đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó có xô xát với Bạch Thanh Tịnh và bị thương ở tay, chẳng lẽ cô ta cố ý làm vậy để lấy máu nàng? Ha ha, thật đáng buồn làm sao, không ngờ tới việc cô ta lại cấu kết với thế lực hắc ám để hại nàng. Chỉ tội cho Độc Cô LinhVũtrở thành quân cờ trong ván cờ tranh giành nam nhân của hai tỷ muội nàng, thật trớ trêu!
‘Ngươi có biết không, có một thứ tình cảm không thể dùng lời nói hay từ ngữ nào diễn tả được, chỉ có thể dùng hành động để diễn tả.’
‘Vậy những hành động của ngươi đối với ta là gi?’
‘Ngươi nghĩ xem là gi?’
‘Hmm… ta không biết.’
‘Ngươi là đồ ngốc hay sao mà không biết.’
‘Ừ ta rất ngốc.’
‘Nguyệt, nếu hai chúng ta không ở hai địa vị khác nhau thì chúng ta sẽ như thế nào?’
Nếu hai chúng ta không ở hai địa vị này thì có lẽ giờ đây đã rất khác…
Trên thảo nguyên xanh cỏ,
Gió thổi thật nhẹ nhàng,
Vó ngựa trời phương bắc,
Mái tóc trắng tung bay,
Đôi mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/2192283/quyen-1-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.