“Làm sao ta biết được nhỉ?” Lãnh Nguyệt vẫn cười lớn, nàng đặt tay mình ở dưới mang tai phải và dần dần lột lớp mặt nạ da người ra, để lộ dung mạo thật của mình, dung mạo giống hệt như Bạch Thanh Tịnh, chỉ có khác ở chỗ nàng có phần thanh tao hơn cô “Bởi vì ta chính là vị tỷ tỷ bị ngươi hãm hại.”
“Không… làm sao có thể như vậy được…” Cô run rẩy khi nhìn thấy dung mạo thật của nàng.
“Ngươi ngạc nhiên lắm đúng không?” Nàng từ từ ngồi dậy và đứng lên, nàng từ từ bước tới, mỗi lần nàng bước tới cô đều lùi lại một bước “Ngươi không ngờ vị tỷ tỷ bệnh tật bao lâu nay lại chính là Lãnh các chủ của Am Cảnh các đúng không? Bấy lâu nay ta không thèm chấp nhặt những chuyện ngươi làm, bởi ta nghĩ dù sao ngươi cũng chảy cùng dòng máu với ta. Nhưng ta sai rồi…” Nàng cười lớn, nụ cười quỷ dị, nụ cười đau thương “…ngươi và bọn họ, cả Bạch gia tộc kia vốn chẳng phải con người, toàn bộ đều là loài cầm thú tán tận lương tâm.”
“Ngươi im đi!” Bạch Thanh Tịnh hét lớn.
“Ta không im, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công đạo cho chính mình, ta phải đòi lại tất cả những gì Bạch gia nợ ta và đòi lại những gì ta mất trong tay ngươi.” Nàng đánh một chưởng về phía cô.
Trúng một chưởng của nàng, Bạch Thanh Tịnh ngã xuống đất hộc máu mà chết.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều kinh hãi mà lùi lại vài bước, riêng Độc Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/2192281/quyen-1-chuong-14-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.