Độc Cô LinhVũtrở về Dưỡng Tâm điện không cho ai hầu hạ, một mình ngồi trong bóng tối nhớ lại hình ảnh quật cường của Lãnh Nguyệt mà bản thân không biết nên giận hay thương hại thì đột nhiên tim truyền đến cơn đau. Nắm chặt lòng ngực, chàng chợt nhận ra mỗi lần nghĩ tới Lãnh Nguyệt, chàng đều không thể tránh được những cơn đau tim. Hình như Bạch hậu nói chàng bị hạ độc, chẳng lẽ nàng hạ độc chàng khiến chàng mỗi lẩn nghĩ đến nàng tâm can như kim châm. Khá cho một Lãnh Nguyệt độc ác!
Bạch Thanh Tịnh trở về đã nhốt mình trong phòng, ngồi trên nhuyễn tháp cô cười lớn, không ngờ Lãnh Nguyệt cũng có ngày hôm nay. Lúc trước vì nàng mà cô phải chịu sự ghẻ lạnh của chàng, bây giờ thời thế đã thay đổi rồi, cô đang nắm chặt phần thắng trong tay, sớm muộn gì chàng cũng là của cô.
“Có vẻ ngươi vui quá sớm nhỉ?” Một giọng âm lãnh vang lên, từ trong bóng tối xuất hiện một bóng đen tuyệt mỹ tiêu sái bước ra ánh sáng nhưng lại dừng lại, cho nên nửa phần trên không thể nhìn thấy mặt.
“Lãnh Nguyệt sắp chết rồi, sao ta lại không vui được?” Bạch Thanh Tịnh hớn hở nói.
“Đừng vội mừng, chừng nào chưa thấy ả ta ngừng thở thì đừng vui vẻ quá sớm.” Bóng đen quát lớn.
Bạch Thanh Tịnh ngưng cười, y nói không sai, khi nào chưa thấy nàng chết thì cô không được vui mừng qua sớm.
“Trộn cái này vào thức ăn hằng ngày cho ả ta ăn.” Bóng đen đưa cho cô một gói bột rồi biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/2192285/quyen-1-chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.