“Khụ Khụ.” Vân thịnh ho khan một tiếng từ từ tỉnh,nhưng lúc nhìn thấy hộp gỗ trong tay Khanh Thời, thần sắc hắn biến đổi, ánh mắtnghiêm túc:“Đưa đây.” Giọng nói yếu ớt mà khàn khàn, nhưng bên trong mang theosát khí khiến Khanh Thời cả kinh, hộp gỗ rơi xuống giường. Lọn tóc đen rơi rangoài.
Vân Thịnh ngồi dậy, đặt lọn tóc về trong hộp, ánh mắtlạnh lẽo nhìn chằm chằm Khanh Thời:“Có những thứ tốt nhất ngươi đừng đụng vào.”Nói xong, hắn lại ho khan mấy tiếng,“Cháo hầm cũng tốt, tư thông Hoạt quốc, đưabản đồ tướng quân phủ ra ngoài cũng được, ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưngđừng đụng vào ranh giới cuối cùng của ta.”.
Khanh Thời cả kinh:“Ngài……”
“Đi ra ngoài đi.”.
Hắn biết, Khanh Thời nhất thời kinh hãi không thôi, ngườinày cái gì cũng biết, nhưng cho tới bây giờ hắn lại không nói, thậm chí cònkhông chỉ trích nàng, tại sao…… Chỉ vì hắn sủng ái nàng sao? Hoặc là nói, hắnlà vì hoài niệm khắc cốt một nữ nhân khác?
.
Sau khi Khanh Thời rời đi, Vân Thịnh mệt mỏi nhắm mắt.
Chiến công của hắn là dùng xương khô của Hoạt quốc đổilấy, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ đến tội nghiệt sâu nặng đời này của hắn,nhưng người Hoạt quốc, hắn sao có thể không hận. Nhớ tới cảnh trong mơ vừa rồi,lông mày Vân Thịnh nhăn lại
Năm ấy rất lạnh, hắn tấn công vào đô thành Hoạt quốc,lãnh binh bước vào hoàng cung, giúp hoàng đế Hoạt quốc đoạt lại đế vị, song khihắn nói muốn đem thi thể công chúa Khuynh Thế về, lại không một người dám nóigì. Hỏi tới, hắn mới biết được, những kẻ Hoạt quốc kia đã mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the/46275/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.