Đệ tử trên cầu treo bị quái ngư cuốn lấy đều tự xuất ra biện pháp khác nhau bắt đầu đối phó quái ngư, dùng hỏa công, dùng đóng băng, dùng sét đánh…, nhưng đều không tác dụng gì. Đệ tử ở bên ngoài Thánh địa thấy cảnh tượng trên cầu treo đều ngạc nhiên, hẳn là lúc trước chưa từng có ai gặp cảnh xông quan như thế. "Quái ngư kia khó đối phó vậy! Lần này cho dù có xông qua trước cũng không nhiều ưu thế đâu." "Xem ra Ngu Thanh Thiển thành công rồi." "Thành công cái gì? Nàng và Xa Đồng Đồng mà lên cầu treo cũng bị quái ngư cuốn lấy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi." "Lần này cửa thứ nhất của Hồng Phong đã tương đối khó rồi, ta thấy sẽ rất ít đệ tử có thể xông qua được." "Đúng vậy! Quái ngư kéo không ra, đốt không được, chém giết không chết, đóng băng cũng không được, có phòng ngự vô địch, quan trọng nhất là một khi bị cuốn lấy sẽ rất khó thoát thân." "Quả thực, đệ tử Hồng Phong không dễ dàng gì." Thấy quái ngư dùng các loại tư thế cuốn lấy đệ tử trên cầu treo, những người khác đều không nhịn được mà muốn bật cười, cũng vì bọn họ mà điểm cây sáp. Xa Đồng Đồng quan sát một hồi, phát hiện quái ngư này quả thật lì lợm, thủy hỏa bất xâm, lại thấy Ngu Thanh Thiển đang rất bình tĩnh: "Tiểu Ngu, có phải ngươi có biện pháp đối phó với quái ngư này không?" Ngu Thanh Thiển sờ cằm: "Ta đang suy nghĩ, có chút chủ ý rồi." Đương nhiên Ngu Thanh Thiển cũng nhìn thấy đệ tử trên cầu treo dùng rất nhiều biện pháp đều không thể thoát khỏi quái ngư, thậm chí có đệ tử còn bị quái ngư kéo rơi xuống sông. Nhưng nàng lại phát hiện trên thân quái ngư có hai đặc điểm. Một là trên thân mỗi con quái ngư đều mang không ít bọt nước, đồng thời bọt nước hiện lên ánh bạc, có lẽ là bị bôi lên thứ gì đó nên mới có thể đánh đâu thắng đó, nhưng chắc chắn trong thời gian ngắn bọt nước trôi đi thì phòng ngự hoàn mỹ của con cá này sẽ biến mất. Còn một điểm nữa, cứ cách mười hơi thở, nước sông sẽ dâng lên vỗ vào cầu treo một lần, có thể thấy con quái ngư này cũng giống với loại cá bình thường, không thể sống thiếu nước nếu không sẽ không hít thở được. Trầm tư trong chốc lát, Ngu Thanh Thiển liền có chủ ý. "Đồng Đồng, ta có thể thử một biện pháp biện." Ngu Thanh Thiển nói nhỏ vài câu vào tai Xa Đồng Đồng: "Ngươi đứng ở trên bờ trước, nếu phương pháp của ta dùng được ngươi liền áp dụng." "Không, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu phương pháp đó không dùng được, cùng lắm ta và ngươi đều bị cuốn lấy." Xa Đồng Đồng lắc đầu, nàng muốn cùng Ngu Thanh Thiển đồng cam cộng khổ, cùng lắm là thất bại. Ngu Thanh Thiển liếc nàng một cái: "Giờ không lúc hành động theo cảm tính, nếu phương pháp thứ nhất không được, vẫn có biện pháp thoát khỏi sự cuốn lấy của quái ngư, chỉ là cần ngươi hỗ trợ nên ngươi phải đứng trên bờ trước tùy thời mà chiến đấu." Xa Đồng Đồng nghe được lời của nàng liền ngẩn người, lập tức gật đầu: "Được, vậy tất cả đều nghe theo ngươi." Ngu Thanh Thiển vỗ bả vai của nàng, cười nói: "Ta đi trước, nếu như có thể tránh được quái ngư cuốn lấy, ngươi liền dùng biện pháp tương tự đuổi theo nha." "Được!" Ngu Thanh Thiển cũng không triệu hồi Linh Thực, Linh Thực áo giáp và vũ khí biến ảo đối quái ngư căn bản là không có tác dụng. Nước sông tung đợt sóng mới cọ rửa nàng lập tức bước lên cầu treo. Ngu Thanh Thiển vừa xuống đến cầu treo, mấy con quái ngư liền bò tới phía nàng cuốn lấy tay chân nàng, những con quái ngư cuốn lấy nàng còn nhiều hơn những người khác. Bên ngoài Thánh địa, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung vào Ngu Thanh Thiển. "Mau nhìn xem, Ngu Thanh Thiển hành động rồi." "Nàng tính sai rồi, hiện tại quái ngư nhàn rỗi trên cầu treo tương đối nhiều, nàng vừa lên cầu liền có năm, sáu con bò qua cuốn lấy." “Thực sự, một con đã khó chơi, gặp phải nhiều con như vậy, nàng không có hy vọng qua được cầu rồi." Tạ Phượng Chi và Lãnh Khâu Vũ đều có chút hả hê, lần này Ngu Thanh Thiển bị đóng cục rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]