Tại nơi bí ẩn, cao tầng Thánh viện thấy dáng dấp Ngu Thanh Thiển không lo lắng, không nhanh không chậm đều giật mình.
"Tiểu nha đầu này thật bình tĩnh, không bị những người khác làm đầu óc mê muội." Trên mặt chưởng tọa Tử Phong có vài phần tán thưởng.
Viện trưởng cười nói: "Chỉ từ phần bình tĩnh này đã hơn các đệ tử khác rồi."
"Nàng không lo lắng để ý mất tiên cơ." Chưởng tọa Thanh Phong khẽ cười nói.
Thanh y nữ tử mang mạng che mặt mở miệng: "Thời gian chỉ có một canh giờ, nàng không sợ không xông qua được sao."
Nghe được lời nói của thanh y nữ tử, cao tầng Thánh viện đang ngồi đó đều cảm thấy kinh ngạc,xem ra vị này có ấn tượng rất tốt về Ngu Thanh Thiển bởi bình thường nàng rất ít khi mở miệng.
"Bắt đầu có người theo rồi." Chưởng tọa Hoàng Phong cười nói.
Những người khác lập tức lại nhìn vào cầu treo.
Đệ tử ngoài Thánh địa đệ tử cũng nhìn thấy tình hình bên trong qua tinh thạch, thấy dáng dấp Ngu Thanh Thiển thảnh thơi tản mạn khóe miệng không nhịn được liền cong lên.
"Ngu Thanh Thiển chẳng hề để tâm xông quan gì cả."
"Đúng vậy! Bộ dạng này có chỗ nào giống như đang chiến đấu xông quan chứ, nếu không phải những người khác đang xung kích trên cầu treo, ta còn cho rằng nàng ngắm cảnh trong Thánh địa cơ."
"Chẳng lẽ nàng sợ rồi? Nên xông quan chỉ tỏ vẻ chút thôi?"
"Không đâu, ta lại cảm thấy nàng tùy thời mà động, quan sát tình hình những người khác xông quan trước, không cần mù quáng xông lên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662678/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.