Sáng sớm ngày hôm đó, hai người vốn là ngủ trầm
Mục Khuynh Tuyết nhàn nhã trở mình, càng là phù phù một tiếng té đến trêи đất!
“Ngô…” Xoa phía sau té đau, một mặt mờ mịt
Kỳ quái… Ta tối hôm qua không phải ngủ ở bên trong sao…
Mơ mơ màng màng bò lên giường, tự giác gối đến trêи cánh tay của người trêи giường
Mới vừa tìm kĩ một tư thế thoải mái, lại bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, một bộ dáng dấp chịu 10 ngàn điểm kinh hãi…
Quay đầu một mặt sợ hãi nhìn người nằm bên cạnh
Mặt mày quen thuộc kia…
Đưa tay ở trêи gò má đó nhẹ nhàng chọt một cái
“Khuynh Tuyết ngoan… Đừng nghịch…” Hơi nhíu mày, cả con mắt đều chưa mở
Mục Khuynh Tuyết vừa nghe thanh âm này, vội sờ sờ khuôn mặt của chính mình, cuối cùng, suy nghĩ một chút, dứt khoác một cái tát đánh ở trêи mặt chính mình!
Liền nghe một tiếng bạt tay lanh lảnh
Mục Khuynh Tuyết vội bụm mặt, một trận**
“Làm sao vậy!” An Lương sợ hết hồn, vội mở mắt nhìn sang, chỉ chú ý thấy được dấu tay đỏ bừng trêи gương mặt
“Ngươi đây là…” Vừa định oán trách, nhưng cũng sững sờ ở tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau hồi lâu
“Không…. Không nằm mơ…” Mục Khuynh Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt nói một câu
“Làm sao…Làm sao sẽ như vậy…”
Hóa ra… Hai người này cũng không phải là thấy quỷ, chỉ là, thấy được bản thân họ!
Nhìn khuôn mặt và thân thể quen thuộc lẫn nhau kia, luôn là cảm thấy có chút khó chịu
Đối diện hồi lâu, Mục Khuynh Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/1503662/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.