Sắc trời đã tối, tuyết cũng dần dần ngừng rơi, gió từ phía Bắc vẫn thổi, âm thanh dao động giữa những nhánh cây vang khắp màn đêm tĩnh lặng. Đi dọc trên con đường, tuyết dày đặc.
Mỗi bước đi, đều nặng nề như thế, dấu chân in sâu dưới nền tuyết trắng xóa.
Xa xa trông thấy một biệt viện to lớn, bốn phía xung quanh đều rất trống trải , gần đó có cây cổ thụ khô héo, nhìn ra vài phần tịch liêu.
Biệt viện trang trí rất bình thường, thoạt nhìn thấy rất rộng. Không biết, bên trong có thể chứa bao nhiêu người.
“Là ở đây, mau vào thôi.” Cảnh Dực chỉ vào cửa biệt viện nói với Tư Đồ Cảnh.
“Các ngươi không cùng vào sao?” Tư Đồ Cảnh hỏi.
“Không được.” Cảnh Dực xua tay,“Chúng ta canh giữ bên ngoài được rồi.”
Bỗng nhiên trong lòng cảm giác như có vật gì đè nặng, trở nên vạn phần căng thẳng. Cho đến giờ phút này, hắn vẫn không rõ, vì sao hắn phải tham gia vào những gì đang diễn ra bên trong kia. Nhưng mà, cánh cửa này, rồi cũng phải bước vào thôi .
Cửa khép hờ , Cảnh Linh đẩy cửa ra, bên trong có hai người cảnh giác nhìn ra ngoài, thấy được người nào tới thở dài một hơi, nói:“Tư Đồ đại nhân vào đi.”
Rõ ràng là ngữ khí cung kính, nhưng lại khiến Tư Đồ Cảnh cảm giác như tiếng ma quỷ gọi hắn, đưa hắn đến một cái động không đáy tối đen.
Nhưng cuối cùng, cũng phải đi theo vào thôi.
Bước từng bước từng bước, nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036169/chuong-24.html