Tuyết đầu mùa từ từ rơi, màu trắng sa mỏng bao trùm đại địa . Phía chân trời truyền đến vài tiếng chim hót, thê lương lòng người.
Dịch Nam Vũ một thân nhung y dùng sức gõ cửa học sĩ phủ.
Quản gia ra mở cửa:“Dịch đại nhân, ngài lại tới nữa a.”
“Nói cái gì thế nga, sao lại là lại tới nữa a.” Dịch Nam Vũ sẳng giọng.
Quản gia cuối đầu, khiếp nói:“ Ý nô tài là khi ngài vừa mới tới, đại nhân hắn lại trốn một mình trong phòng, tâm tình không thể nào hảo hảo a……”
Dịch Nam Vũ lôi chỉnh lại cổ áo cùng tay áo, thở dài, bất đắc dĩ nhìn quản gia liếc mắt một cái, sau đi đến phòng Tư Đồ Cảnh.
Trong phòng rất im lặng, không có một chút tiếng động phát ra, cứ như không có người bên trong vậy
Đẩy cửa ra, trên bàn loang đầy màu vẽ, trên đất rải rác rất nhiều bức họa, đều dồn về một chỗ, không biết là họa cái gì.
Người nọ tay phải cầm bút vẽ, tay trái giữ trang giấy, cẩn thận phát thảo gì đó, ánh mắt chăm chú, hai hàng lông mày nhíu lại, biểu tình vô hỉ vô bi.
Dịch Nam Vũ đóng cửa phòng lại, đến đến cuối người xuống, nhặt lên một bức họa, hình dáng người trong tranh hiện ra rõ rang trước mắt hắn.
Nhất định phải như vậy sao.
Vì người kia, tự đem bản than mình biến thành cái dạng này.
Mà bên cạnh hắn có người, hắn cũng không phát hiện.
Hắn chắc đã rất khoái nhạc .
“Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036168/chuong-23.html