Năm tháng qua đi thật nhanh, đem theo vài phần nhàn sầu. Cảnh xuân tươi đẹp yêm lưu, cố ngôn không chỗ nào khả ưu.
Những chuyện quan trọng, đặt trong đáy lòng, cho rằng cái gì cũng không biết, chỉ làm những việc trước mắt. Ngay cả việc kia cũng chỉ là uổng công.
Tư Đồ Cảnh ngồi một mình dưới màn đêm.
Trời mang tịch sắc, chìm nổi ám dạ. Gió lạnh vẫn còn, sương vụ mê mắt.
Hắn ngồi ở đây, chờ một người.
Muốn đến cũng không muốn đến, cuối cùng cũng đến nơi này. Chỉ không biết người kia có đến hay không, bây giờ vẫn chưa đến.
Ban đêm rất lạnh, thỉnh thoảng hơi thở tạo ra một làn khí trắng xóa nhanh chóng tan biến trong không trung. Tay cùng mặt đã trở lạnh, sương đêm rơi xuống trên lung tối đen như mực của hắn, nhiễm một phần tịch liêu.
Phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, nghiền nán những lá vàng khô dưới chân.
Hắn đến sao?
Tư Đồ Cảnh cười ngoảnh đầu lại.
Hắn chưa có tới. Là nàng.
Nàng là người hắn lưu lại bên người làm thị nữ, nàng tên Lưu Oanh, tên rất đẹp, Lưu Oanh.
“Công tử, trở về phòng nghỉ đi.” Nữ tử mười bốn tuổi thoát ra thanh âm nhẹ nhàng.
Tư Đồ Cảnh nghiễm nhiên cười:“Ngươi đi nghỉ trước đi. Chờ một lát ta sẽ đi nghỉ sau.”
“Công tử, trời rất lạnh, mau mặc them ít quần áo.”
Lưu Oanh cầm trong tay chiếc áo khoác lông cừu tới gần khoác cho Tư Đồ Cảnh, hắn đẩy nàng ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036162/chuong-20.html