Tinh du tan mất, vũ ngưng tụ thành băng. Nhiên hương lượn lờ, khói sương huyền ảo.
Hai người đều đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tư Đồ Cảnh.
Đàn hương dấy lên, nhất từng nhịp điệu vờn quanh trước mắt, chậm rãi dâng lên, tán đi, sau đó lại dâng lên khúc mới. Cuồn cuộn không ngừng, như sầu tư của hắn.
Đêm đó, ba người vô miên.
Bùi Liễu Tích đối hắn nói, ta biết suy nghĩ của ngươi.
Hắn không có trả lời.
Liên tục vài ngày, cho dù đêm đã khuya , hắn cũng còn đang suy nghĩ tới câu nói kia của nàng. Nhưng chung quy luôn khiến long hắn cảm thấy bất an, thậm chí có chút khó chịu. Cứ như vậy, hắn đành phải gánh vác trách nhiệm này , không phải sao?
Nửa đêm, nghe được ngoài cửa có tiếng vang rất nhỏ. Tư Đồ Cảnh đứng lên, mở cửa phòng.
Dịch Nam Vũ đứng ở bên ngoài, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
“Ngươi tới làm gì?” Tư Đồ Cảnh vô lực hỏi. Nói xong, mở cửa phòng để hắn tiến vào.
Dịch Nam Vũ nhìn trong phòng, rồi đi vào, ngồi xuống ghế.
“Vừa mới thấy sự việc kia, hiện tại ngủ không yên a!” Dịch Nam Vũ chống.
Tư Đồ Cảnh đến ngồi ở bên cạnh hắn, thản nhiên nói:“Ngươi muốn nói cái gì?”
Dịch Nam Vũ miễn cưỡng cười cười, nói:“Ngươi rốt cuộc thích ai a? Ngươi thích Bùi Liễu Tích sao? Ta cảm thấy không phải thế a.”
Chi nha một tiếng, gió lạnh tiến vào trong quán. Tư Đồ Cảnh đánh cái rùng mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036160/chuong-19.html