Núi Vân Vụ, quanh năm mây mù lượn lờ, bởi vì là ngọn núi cao nhất trong Huỳnh Quang, quanh năm tuyết đọng không tan, bởi vậy dấu chân người rất hiếm hoi.
Thế nhưng dấu chân người rất hiếm cũng không có nghĩa là không có ai.
Trên thực tế ở đó có người, không chỉ có người, mà hai người kia còn cư trú quanh năm trên núi Vân Vụ.
Hôm nay, hai người trên núi Vân Vụ này, đang ở trên đỉnh núi, quyết chiến???
Ách, có lẽ không phải là quyết chiến, mà chỉ là tỷ thí mà thôi.
Hai người này, sống ở núi Vân Vụ, đã hơn 14 năm, là một đôi sư đồ.
Sư phụ áo trắng như tuyết, tịch liêu cô hàn, đồ đệ áo đen như mực, lạnh lùng như băng.
Hai bên quyết đấu, dưới chân bọn họ không phải là tuyết, mà là băng, hàn băng rất dày rất dày.
Hai người đều tự đặt chân trên một đỉnh băng.
“Ngươi rõ ràng sớm đã có thể đánh bại ta, vì sao đến hôm nay mới khiêu chiến???”
Mở miệng, là Chiến Thiên Y áo trắng như tuyết.
Thiếu niên ở một bên khác còn lại là mặt như đao tước, anh tuấn mà mang theo sắc bén kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Nghe xong sư phụ hắn nói, hắn hơi híp mắt lại, buông xuống mi mắt nhìn Xích Huyết Kiếm trong tay một chút, hờ hững nói: “Ra tay, tất thắng.”
Chiến Thiên Y nhướng mày.
Đồ đệ này, là giống ai tương đối nhiều hơn???
Năm xưa nhận lấy hắn, ngoại trừ duyên cớ hắn là huyết đồng, mà quan trọng hơn là bởi vì Ngụy Quang Hàn nguyện ý vì hắn, ngay cả tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523521/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.