Thân thể Vân Khuynh, tốt hơn nhiều so với trước đây, nghỉ ngơi không đến hai ngày liền khỏe hẳn. Y không hỏi tình huống của Vân Thù, thứ nhất là trong lòng y không muốn biết tình huống, thứ hai y cũng không có cơ hội hỏi. Hai ngày này tâm tư của y vẫn bị hai tiểu gia hỏa mới sinh ra kia và Vân Phàm chiếm đầy. Cho dù là Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ ba người, cũng bị y tạm thời vắng vẻ. Y cùng Vân Phàm mỗi người ôm một tiểu oa nhi, dính cùng với nhau, kể ra chuyện những năm gần đây. Vân Khuynh thật tình coi Vân Phàm như mẫu thân, cùng Vân Phàm thân cận vạn phần, hai người ở cùng nhau, bình thường đều là Vân Khuynh nói, Vân Phàm nghe. Vân Phàm rất đẹp, dung nhan hai người bọn họ có tám phần tương tự. Vân Phàm là đẹp kiểu tang thương đau buồn, không nhiễm bụi trần, Vân Khuynh là đẹp kiểu ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, trải nghiệm tạo nên khí chất bất đồng của họ, thế nhưng, bất luận là loại khí chất nào, ở trên hai khuôn mặt tương đồng tuyệt mỹ kia đều khiến người ta kinh diễm vạn phần. “Mẫu thân hiện tại, là một mình sao???” Vân Khuynh và Vân Phàm ở cùng với nhau hai ngày, Hiên Viên Ly Thiên vẫn muốn gặp Vân Phàm, thế nhưng Vân Khuynh lại ngăn cản hắn, kêu hắn kiên trì chờ đợi, nói muốn thăm dò tâm tư Vân Phàm rồi mới làm ra dự định. Vốn Vân Khuynh có chút phản cảm Hiên Viên Ly Thiên đã từng làm tất cả đối với Vân Phàm, thế nhưng, nhìn Hiên Viên Ly Thiên hai năm nay khổ cực đuổi theo Vân Phàm như vậy nhưng không có một chút thành quả, không khỏi có chút thương cảm hắn, tâm động một tia trắc ẩn, muốn giúp hắn một lần. Vân Phàm là người thông minh cỡ nào, vừa nghe Vân Khuynh hỏi như vậy, liền biết tại sao y lại hỏi như thế, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười yếu ớt của y lạnh xuống. Nếu như nhìn kỹ, còn có thể từ đôi mắt y thấy được vài phần phiền muộn. Vân Khuynh vừa thấy Vân Phàm như vậy, liền không nhẫn tâm đặt câu hỏi nữa. Ai biết Vân Phàm cúi đầu trêu đùa tiểu oa nhi mềm mại nho nhỏ trong lòng, để bàn tay nhỏ bé của tiểu oa nhi trong lòng chăm chú nắm lấy ngón tay y, hưởng thụ một loại dường như là tin cậy ỷ lại của tiểu oa nhi này. Sau đó ngoài dự liệu của Vân Khuynh, y mở miệng: “Ta không phải một mình.” “Ách...” Vân Phàm nói, dọa tới Vân Khuynh. Năm xưa khi Vân Khuynh biết đến sự thực, Vân Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa có chút thâm tình với Hiên Viên Ly Thiên, nhưng nghĩ không ra bên người Vân Phàm đã có người khác. Thế nhưng nhìn Vân Phàm hiện tại cái dạng này, người bên người Vân Phàm hôm nay, nhất định là vô cùng tốt với Vân Phàm. Vân Khuynh sau khi mất mát, lại trở nên vui vẻ. Tuy rằng thân sinh đa nương của y không thể đến bên nhau đối với y mà nói là một điều tiếc nuối. Thế nhưng Vân Phàm có thể hạnh phúc, y cũng rất hài lòng. “Ân.... Hi vọng, mẫu thân, ngươi sẽ đưa người kia tới gặp tiểu Khuynh sao???” Vân Phàm nghe Vân Khuynh vừa nói như thế liền cười. “Tiểu Khuynh, người kia, ngươi gặp qua rồi.” “Di di di, gặp qua??? Không phải đâu, vì sao ta không có phát hiện...” Vân Phàm thấy Vân Khuynh vẻ mặt bộ dáng giật mình không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Tiếp tục trêu đùa tiểu oa nhi trong lòng, thờ ơ mở miệng: “Một năm trước, trên hôn lễ của Bất Kinh, ngươi gặp qua hắn... Chỉ là, lúc ta tham dự hôn lễ không có hiện thân, không đi cùng hắn, vậy nên ngươi mới không biết...” “Là như vậy sao???” Vân Khuynh nhíu lông mày nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, thế nhưng khi đó có rất nhiều người. Dù sao, tân hoàng Huỳnh Quang quốc thú hoàng tử Tương Ly quốc... Thật sự là một tin tức bát quái siêu cấp oanh động khác nối tiếp Tần gia tam huynh đệ cùng thú một nam tử, người tham gia hôn lễ nhiều không kể xiết, Vân Khuynh thế nào cũng đoán không ra, Vân Phàm nói chính là ai. “Là phụ vương của Viêm nhi.” Vân Phàm bất đắc dĩ nói ra đáp án. Đáp án này càng dọa tới Vân Khuynh. “Khụ khụ khụ... Mẫu thân... Ngươi là nói... Ngươi và phụ vương Lạc Diễm... hoàng đế Tương Ly???” Vân Phàm gật đầu: “Hắn đang chuẩn bị thoái vị, lập tức sẽ không còn là hoàng đế nữa.” Nói, y ôm lấy quần áo trong lòng tiểu oa nhi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn nói: “Chờ hắn thoái vị, chúng ta có lẽ sẽ quy ẩn, sau đó không bao giờ đi ra... Có thể cũng không gặp được tiểu Khuynh và tiểu Kinh nữa...” Vân Phàm nói, giọng điệu có chút thương cảm, tiếp theo lập tức cười nói: “Thế nhưng không sao, hiện tại thấy tiểu Khuynh và tiểu Kinh đều hạnh phúc như vậy... Ta liền yên tâm.” “Thế nhưng...” Vân Khuynh có chút kích động, hai tay run run hầu như ôm không nổi hài tử trong lòng: “Thế nhưng... Ngươi nhiều năm như vậy, vẫn không tới xem ta... Chưa từng ở bên ta... Hiện tại vừa gặp, ngươi liền muốn đi... Mẫu thân... Ngươi, lẽ nào nghĩ, ta và Bất Kinh ca ca thực sự không cần ngươi sao???” “... Tiểu Khuynh...” Nét mặt Vân Phàm xuất hiện vài phần do dự: “Xin lỗi....” Vân Khuynh lắc đầu, vẻ mặt mất mát: “Hiên Viên Ly Thiên thì sao... Ngươi, thực sự buông xuống sao, dù sao năm xưa, ngươi thương hắn như vậy...” “Ta... Không biết, chính là bởi vì không biết, cho nên mới muốn ẩn cư, không bao giờ đi ra nữa, không còn gặp lại hắn, sẽ không bao giờ phải lựa chọn thêm.” “...” Vân Khuynh rốt cục biết vì sao lúc trước y đối mặt với vấn đề cảm tình, ý niệm trong đầu đầu tiên là muốn chạy... Hóa ra là di truyền... Vân Phàm như bây giờ, không phải chính là y năm xưa sao... Ân... Để cho Vân Phàm không còn phiền não, để cho lão đa Hiên Viên Ly Thiên của y vui sướng nửa cuộc đời sau, càng để Vân Phàm không ẩn cư, sau đó có thể thường thường đến gặp Vân Phàm, Vân Khuynh quyết định: Y phải giúp Hiên Viên Ly Thiên bắt được Vân Phàm!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]