Mộng nhập thần cơ, trước hết phải để Vân Khuynh ngủ say mới có thể bắt đầu.
Chờ tới lúc nhận thấy Vân Khuynh rơi vào ngủ say, Tinh Tú lão nhân mới bắt đầu động thủ.
Vân Khuynh cảm thấy tâm của mình rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như đời này gả cho Tần Vô Song, bình tĩnh giống như đời trước yêu Ngụy Quang Hàn.
Vân Khuynh có thể cảm giác được ý thức của mình rất thanh tỉnh, vẫn an tĩnh chìm trong một đoàn hắc ám.
Chậm rãi, ý thức của y, giống như có thêm cánh, nhẹ trôi lơ lửng, chậm rãi bay lượn.
Thanh âm Tinh Tú lão nhân mông mông lung lung, gián đoạn mở miệng: “Tất cả tùy theo lòng ngươi... Nếu như ngươi xem không rõ tâm của mình... Sẽ.... Vĩnh viễn, không về...”
Đây là một lần lựa chọn phải trải qua trong cuộc đời Vân Khuynh, đặc biệt sau khi Ngụy Quang Hàn đã chết...
Tất cả về Ngụy Quang Hàn lưu lại tại thế giới này, ảnh hưởng tới y quá lớn.
Ý thức Vân Khuynh cuối cùng từ câu nói chẳng rõ đầu đuôi kia của Tinh Tú lão nhân, liền hoàn toàn mất đi ý thức.
Thế kỷ hai mươi, Trung Quốc, thành phố G.
Hiện tại là giữa tháng sáu, ánh nắng chói sáng, ánh mặt trời nóng rực xuyên thấu qua rèm cửa sổ trong suốt chiếu vào trong phòng, người trên giường, dường như bị ánh nắng quấy rối giấc ngủ.
Y hơi nhúc nhích một chút, vô ý thức giơ lên cánh tay, che ở trước mí mắt, chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt chính là trần nhà tuyết trắng, cùng với đèn treo thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523501/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.