Chương trước
Chương sau
“Tiểu Khuynh...”
Liên Duyệt vội vã đỡ Vân Khuynh, Vân Khuynh chỉ kịp đáp lại một tiếng tỷ liền rơi vào một mảnh bóng tối.
Liên Duyệt không hiểu y thuật, nàng đến từ hiện đại cảm thấy việc ghi nhớ các loại dược thảo tương đương phiền phức, cho nên nàng từ nhỏ liền từ chối học y, lúc này nàng lại hối hận không gì sánh được.
Nói như thế nào Vân Khuynh cũng là một người nam tử, thân thể Liên Duyệt lại xinh xắn bé nhỏ, cho nên nàng đỡ Vân Khuynh có chút bất tiện, nhưng cũng may nàng còn có chút võ công khí lực không nhỏ.
Đem Vân Khuynh dìu đến trên giường, nàng liền kinh hoảng đi gọi đại phu.
Dù sao Vân Khuynh hiện tại không giống người bình thường, y mang thai, tâm tình trải qua thay đổi quá nhanh, ưu tư quá độ, cũng khó trách thân thể vốn đã không phải rất khỏe mạnh ngã xuống.
May là Liên Duyệt gặp được Tần Du Hàn tới tìm nàng, hai người sai người đi gọi đại phu, còn mình thì coi giữ bên người Vân Khuynh.
Sắc mặt Tần Du Hàn có chút xấu xí: “Ngay từ đầu, ta đã nói loại ý nghĩ này của ngươi quá ngây thơ, cũng có chút hồ đồ, hiện tại cái dạng này, càng hỏng bét.”
Liên Duyệt có chút ủy khuất: “Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào mới tốt?”
Tần Du Hàn đỡ trán thở dài: “Đúng là nghiệt duyên, nếu như không có Vân Khuynh này, Vô Song và Vô Phong cũng sẽ không đi tới loại tình trạng ngày hôm nay.”
Liên Duyệt nghe vậy nhíu nhíu mày, mắt lạnh lườm Tần Du Hàn: “Không có tiểu Khuynh, ngươi cũng không có tiểu tôn tử.”
Tần Du Hàn nghe vậy hô hấp cứng lại.
Liên Duyệt mang theo một chút cảnh cáo nhìn Tần Du Hàn: “Không được chỉ trích tiểu Khuynh, lại càng không được làm bất cứ chuyện gì thương tổn tiểu Khuynh.”
Tần Du Hàn sờ sờ mũi mình: “Vân Khuynh này quả nhiên là... Nương tử ngươi mới vài ngày liền đem cả trái tim nghiêng về phía y.”
Nhận thấy ghen tuông trong lời nói của hắn, Liên Duyệt giật mình, chậm rãi lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, cầm tay Tần Du Hàn: “Tiểu Khuynh là một hài tử đáng thương.”
Chân chính tính ra, Vân Khuynh và nàng có lẽ là quen biết sớm nhất cũng là thân cận nhất, nàng không bất công y, ai bất công cho y?
Tần Du Hàn nhún nhún vai, hắn mặc kệ Vân Khuynh là một người thế nào, dù sao hiện tại hắn vẫn có thể dễ dàng tha thứ cho Vân Khuynh.
Nể mặt Liên Duyệt, hắn cũng có thể lui bước, để Liên Duyệt và Tần Vô Phong tranh thủ đến kết quả bọn họ muốn.
Thế nhưng, nếu sau một đoạn thời gian rất dài, Tần Vô Song, Tần Vô Phong, Vân Khuynh mấy người vẫn như hiện tại, hoặc là Tần Vô Phong và Tần Vô Song thực sự vì Vân Khuynh mà trở mặt thành thù, vậy hắn cũng không dám khẳng định mình nhất định có thể tiếp tục tha thứ.
Thế nhưng, Tần Du Hàn híp híp mắt, trước khi hài tử trong bụng Vân Khuynh được sinh hạ, hắn tuyệt sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nâng nâng cằm, chỉ hướng Vân Khuynh, nói với Liên Duyệt: “Y như vậy, có muốn thông tri cho Vô Song chúng nó không?”
Liên Duyệt ngẩn ra, trầm tư nửa ngày: “Vẫn là để sau đi, để đại phu xem xem thế nào...
Hiện tại hai đứa vốn đã không bình tĩnh, nếu như biết được tình huống của tiểu Khuynh, nói không chừng chúng nó còn có thể đem trạng huống của tiểu Khuynh đổ lên đầu người còn lại...
Vậy chẳng phải là tăng thêm mâu thuẫn, khiến sự tình càng thêm phức tạp sao?”
Tần Du Hàn hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất mãn: “Cho nên, ngươi sẽ nhận lấy trách nhiệm chăm sóc y đúng không?”
Vân Khuynh đáng ghét, vì y, nương tử của hắn đã rất lâu không có toàn tâm toàn ý giao trái tim đặt trên người hắn.
Liên Duyệt bất đắc dĩ thở dài, nam nhân này, tuổi tác như vậy, sao lại còn hẹp hòi như thế, không phải là chăm sóc một người tiểu bối sao?
“Nói như thế nào y cũng là bạn đời của nhi tử ngươi, đa của tôn tử ngươi.”
Tần Du Hàn lần thứ hai im miệng.
Hắn là tương đương muốn tôn tử, mắt thấy bạn tốt từng bước từng bước đều có tôn nhi tôn nữ, các nhi tử của hắn lại chỉ có Tần Vô Song thành hôn.
Năm nay trở về, bọn họ còn dự định bức hôn Tần Vô Phong, không nghĩ tới lại xảy ra trạng huống như vậy.
Lúc sau, đại phu không đến, nhưng thật ra Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận đã trở về.
Liên Cừ từ chỗ Tần phủ lão quản gia nghe được chuyện của Vân Khuynh, Tần Vô Song và Tần Vô Phong ba người.
Hắn một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là thở dài thật sâu một tiếng.
Trước đây rất lâu, hắn đã đoán được kết cục như vậy.
Hắn xem qua tướng tay cho Vân Khuynh, biết y mệnh phạm đào hoa, tình trái vô số, Tần gia huynh đệ chạy trời không khỏi nắng.
Đáng tiếc hắn hôm nay không biết dự định của Vân Khuynh ba người bọn họ, hắn chỉ mong, việc này có thể hòa bình giải quyết.
Về đến nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, lúc có được tin tức Vân Khuynh té xỉu muốn tìm đại phu, Liên Cừ lập tức ngăn cản người hầu muốn đi ra ngoài tìm đại phu, vội vã chạy tới chỗ Vân Khuynh.
Khi Liên Cừ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ tiều tụy của Vân Khuynh, tâm tư có chút phức tạp, cũng có chút nghi hoặc.
Tình, rốt cuộc là thứ gì?
Có thể khiến một người trở nên tiều tụy như thế, có thể khiến Tần Vô Phong lý trí làm ra loại chuyện không lãnh tĩnh như vậy, có thể khiến Tần Vô Song bất chấp kính trọng ca ca của mình, dùng nắm đấm đánh về phía ca ca hắn.
May là.
May là hắn từng ăn ‘Tỏa tình thảo’, vô tình vô ái, đảo cũng có được một thân ung dung.
Sau khi bắt mạch cho Vân Khuynh, Liên Cừ cau mày.
“Thế nào?”
Liên Duyệt có chút lo lắng hỏi.
Tần Du Hàn bởi vì lo lắng hài tử trong bụng Vân Khuynh, cũng là vẻ mặt chờ đợi chờ đáp án của Liên Cừ.
Liên Cừ lần thứ hai thở dài một tiếng: “Duyệt cô cô, Vân Khuynh hôm nay đại hỉ lại đại bi, tâm tình phập phồng quá lớn, tích tụ vu tâm, ưu tư quá độ, mạch đập hỗn loạn, thân thể suy yếu, lại có chút động thai khí.
Tuy rằng hiện nay không quá đáng ngại, nhưng cũng chỉ có thể chậm rãi, từ từ bồi dưỡng, nếu như tâm tình của y vẫn cứ u buồn, vậy không chỉ ảnh hưởng tới thân thể y, mà còn liên lụy đến anh nhi trong cơ thể.
Đặc biệt, mấy ngày nữa, ta muốn giải cổ độc ‘Tử ô cổ’, khi đó đặc biệt gian nan, lấy thân thể hiện tại của Vân Khuynh, rất khó chống đỡ.”
Liên Duyệt trừng lớn hai mắt: “Này còn kêu không quá đáng ngại?
Chết tiệt, loại tình huống hiện tại, có ai là không quấn quýt?
Chúng ta làm sao có thể cải thiện tâm tình cho y đây?”
Liên Cừ cẩn thận kéo dịch chăn bông cho Vân Khuynh, viết xuống đơn thuốc, sau khi đưa cho thiếp thân tiểu tư nghênh đón mình trở về để đi sắc thuốc, hắn nghiêm mặt nhìn Tần Du Hàn và Liên Duyệt: “Không biết cô cô và cô phụ suy nghĩ thế nào về cảm tình của Vô Phong biểu ca và Vân Khuynh...
Các ngươi lại dự định làm như thế nào?”
Tần Du Hàn đem ánh mắt dời sang một bên: “Ta không biết, lấy ý kiến cô cô ngươi làm chủ.”
Liên Duyệt hơi nhíu lại lông mày mảnh khảnh, mang theo vài phần ưu sầu: “Ta muốn thành toàn Vô Phong... Tuy rằng rất khó.”
Đối với cô cô này, Liên Cừ cũng hiểu vài phần, hắn hơi ngưng mi suy nghĩ một chút, liền hiểu ý của Liên Duyệt: “Cô cô là nói, để Vô Phong biểu ca và Vô Song biểu đệ cùng chăm sóc Vân Khuynh?”
Hắn nói có chút kín đáo uyển chuyển, nhưng đích thật là ý tứ kia.
Liên Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là, rất khó. Vô Song nhìn qua, phản ứng rất kích động cũng rất kịch liệt.”
Liên Cừ có thể tưởng tượng ra tâm tình và phản ứng của Tần Vô Song, dù sao không duyên cớ bỗng dưng phải đem thê tử của mình chia xẻ cho người khác, là một nam nhân, cũng sẽ không đơn giản khuất phục.
“Loại phương pháp này vẫn có thể xem là một ý tốt, thế nhưng thân thể và trạng huống hiện tại của Vân Khuynh, vẫn chịu không nổi bất cứ ngoài ý muốn nào...
Ta là nói, chúng ta phải nghĩ biện pháp đem vấn đề cảm tình giữa ba người bọn họ đè xuống trước, chí ít chờ ta giải xong cổ độc cho Vân Khuynh, hoặc là đợi đến khi Vân Khuynh sinh hạ hài tử xong, lại bàn chuyện này.”
“Hai thằng nhóc kia... Đã sớm mất đi lý trí, một người nhất định phải gia nhập vào trong, một người nhất định phải bảo vệ quyền lợi của mình, mỗi người đem gai góc toàn thân dựng thẳng đứng, ai tới gần cũng không được, bọn họ có thể nghe lời ai khuyên?”
Liên Cừ ngưng mi trầm tư: “Giao cho ta đi, bắt đầu từ hôm nay, ta tiếp nhận mọi việc chiếu cố Vân Khuynh, tạm thời làm chủ trị đại phu cho Vân Khuynh.
Đại phu lớn nhất, bọn họ nếu thật sự yêu Vân Khuynh, thật sự suy nghĩ cho thân thể Vân Khuynh, nhất định phải nghe ta.”
Liên Duyệt nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Đúng vậy, như vậy có thể đem việc này trì hoãn, cũng có thể để cho bọn hắn có đủ thời gian để bình tĩnh tự hỏi, trong khoảng thời gian này chúng ta còn có thể tiến hành khuyên bảo với bọn họ.”
Nét mặt thanh nhã tuấn dật của Liên Cừ lộ ra một tia cười: “Ta trước đó sẽ thuyết phục bọn họ phối hợp giúp Vân Khuynh khôi phục khỏe mạnh, sau đó ta sẽ tận lực điều tiết thân thể của Vân Khuynh, cái khác, phải nhờ vào cô cô các ngươi, cùng với nỗ lực của chính họ.”
Liên Duyệt gật đầu: “Nghe vậy, tiểu Cừ không phản đối quyết định của ta, vì sao vậy?”
Liên Cừ hơi thở dài một tiếng, ánh mắt xa xôi: “Ta không phản đối, chỉ là bởi vì, yêu và không yêu chỉ là chuyện giữa bọn hắn, nếu như giữa Vô Phong biểu ca và Vô Song biểu đệ cùng với Vân Khuynh xác thực có tình, vậy cũng không phải không tốt.
Dù sao, thế sự khó liệu, nhân sinh khổ đoản, có thể sống thoải mái tự tại, liền tận lực sống thoải mái tự tại.
Dùng quá nhiều thời giờ đi quấn quýt chuyện vô vị nào đó, là một loại lãng phí sinh mệnh, mục đích của chúng ta, chỉ là mong muốn bọn họ vui sướng, bất luận thế nào, bọn họ hạnh phúc là được rồi.”
“Đúng vậy.”
Liên Duyệt cũng thở dài một tiếng: “Mặc kệ lựa chọn thế nào, điểm xuất phát của chúng ta đều là mong muốn bọn họ hạnh phúc.
Trong việc này, dễ dàng hiểu lầm chúng ta nhất, chính là Vô Song.
Mong muốn, hắn có thể hiểu được chỗ khó xử của chúng ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.