Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Vân Khuynh cự tuyệt cùng hắn đi, sắc mặt Tần Vô Hạ lại trầm đi vài phần, thong thả chậm rãi bước về phía Vân Khuynh.
“Ngươi nói ngươi không đi với thiếu gia ta???”
Tiểu mèo hoang này, đả thương hắn dĩ nhiên còn không muốn phụ trách???
Vân Khuynh bởi vì Tần Vô Hạ tiếp cận, không tự chủ lui về phía sau vài bước:
“Cái kia... Tam thiếu gia, ta ta không phải không muốn đi cùng ngươi, thật sự là, thật sự là có chuyện quan trọng trong người a.”
“Chuyện quan trọng???”
Tần Vô Hạ hừ lạnh một tiếng, đem mặt để sát vào Vân Khuynh, lấy ngón tay chỉ chỉ cái trán vẫn còn đang chảy máu:
“Có chuyện gì, so với chuyện thiếu gia nhà ngươi bị ngươi đánh thành cái dạng này còn trọng yếu hơn???”
“Ách...”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn bị máu che đi nhìn có chút kinh khủng, khiến Vân Khuynh bất an áy náy đến cực điểm.
Y cũng không phải cố ý a... Nếu như sớm biết hắn là Tần Vô Hạ, y khẳng định sẽ không động thủ...
Hơn nữa, đây cũng không phải hoàn toàn là lỗi của y, ai bảo Tần Vô Hạ cửa lớn không đi, lại thích đi leo tường!
Tần Vô Hạ đau đầu lợi hại, hắn cũng không muốn có người thứ ba nhìn thấy hắn chật vật như vậy, nheo lại con mắt, đưa tay nắm lấy chiếc cằm càng cúi càng thấp của Vân Khuynh mạnh mẽ nâng lên:
“Thế nào???”
Hơi thở của hắn phun lên hai gò má của Vân Khuynh, vừa nóng vừa ngứa. Trên mặt Vân Khuynh hiện lên mạt ửng hồng, y nghiêng mặt đi, muốn tránh Tần Vô Hạ giam cầm mình, đáng tiếc lực tay của Tần Vô Hạ rất lớn, y căn bản là vô pháp chạy trốn.
Cố định cằm y sau, Tần Vô Hạ bỗng nhiên chống lên cái trán của Vân Khuynh, giọng điệu bất thiện nói:
“Ngươi là dự định hiện tại lừa thiếu gia ta, sau đó quay trở lại gói quần áo rời đi???
Ta nói cho ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ!!!”
Tần Vô Hạ một tay nâng cằm Vân Khuynh, hai khuôn mặt chăm chú dán cùng một chỗ, tòng viễn phương nhìn lại, tựa như Tần Vô Hạ đang cường hôn Vân Khuynh.
Điều này làm cho Tần Vô Song và Tần Vô Phong nghe tiếng âm hưởng bên này, vội vã đến nơi đều đen mặt.
“Các ngươi đang làm cái gì???”
Thanh âm băng lãnh có thể đông chết người, là Tần gia lão đại Tần Vô Phong.
Mà Tần gia lão nhị Tần Vô Song, lại không đợi mở miệng liền lập tức tiến lên tách hai người ra, thuận tiện đem Vân Khuynh nửa ôm vào trong lòng, trong ánh mắt thiêu đốt hỏa diễm, trong con ngươi mang theo nghi hoặc nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh đà điểu tựa đầu chôn trong lòng Tần Vô Song, y nguyên bản còn muốn nói riêng chuyện này cho Vô Song, để Vô Song đứng ở bên này giúp y —-
Hiện tại, dĩ nhiên không may bị bắt tại chỗ như thế này.
Tần Vô Hạ nghe thấy thanh âm lạnh muốn chết của đại ca nhà mình, thân thể theo phản xạ run lên, quay đầu lại, trông thấy sắc mặt Tần Vô Phong so với thường ngày càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, không hiểu vì sao hạ thấp dáng vẻ bệ vệ:
“Đại ca...”
Gọi xong hắn đột nhiên nhớ tới dáng dấp hiện tại của mình, hình dạng hiện tại thực sự tổn hại anh minh của hắn, hắn lại vội vã quay đầu đi.
Vừa quay đầu lại thấy Tần Vô Song cùng Vân Khuynh ôm cùng một chỗ, sau đó chính là đánh chết cũng không chịu đi ra, bất chấp chào hỏi Tần Vô Song, nói với Vân Khuynh trong lòng Tần Vô Song:
“Ngươi qua đây cho ta, trốn chỗ nhị ca cũng vô dụng.”
“Mặt của ngươi là có chuyện gì???
Ngươi có phải ở bên ngoài gây họa gì đó không???”
Nhạy cảm nhận thấy vết thương và máu trên mặt hắn, sắc mặt Tần Vô Phong giãn ra, có chút thân thiết nói.
Vốn vì Tần Vô Hạ vô lễ với Vân Khuynh mà tức giận, Tần Vô Song nghe đại ca nhà mình nhắc tới mới tỉnh ra, cũng phát hiện đệ đệ hắn luôn luôn bảo vệ, lúc này đúng là vẻ mặt tiên huyết nhễ nhại, không khỏi thất kinh.
“Vô Hạ, ngươi thế nào lại thành cái dạng này???”
Tần Vô Song vừa hỏi xong, liền cảm giác được thân người trong lòng run lên, một loại ý nghĩ bất khả tư nghị nhảy lên trong đầu hắn, sẽ không là...
Khuynh nhi???
Sao có thể được!!! Khuynh nhi nhu thuận ôn nhu như vậy...
“Là y... Chính là chuyện tốt của tên nô tài kia làm???”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều là vẻ mặt kinh ngạc:
“Vân nhi???”
“Khuynh nhi???”
“Sao có thể được!!!”
Tần Vô Hạ nhe răng trợn mắt trừng Vân Khuynh:
“Sao lại không thể?”
Tần Vô Song nới lỏng Vân Khuynh, nhẹ giọng hỏi:
“Khuynh nhi, ngẩng đầu lên.”
Vân Khuynh chậm rãi, cẩn cẩn dực dực ngẩng đầu nhìn Tần gia huynh đệ, có chút không dám mở miệng.
Tần Vô Song sắc mặt bình thường, mang theo dáng tươi cười như trước:
“Nô tài trong miệng tam đệ là chuyện gì??? Vết thương trên mặt tam đệ là chuyện gì xảy ra???”
Vân Khuynh cắn cắn môi:
“Ta... Ta vừa thấy tam đệ leo tường vào viện, tưởng kẻ trộm, dùng hòn đá ném hắn bị thương...
Sau đó hắn nói hắn là tam thiếu gia Tần phủ, hỏi ta có phải nô tài mới tới không, ta không có phủ nhận...”
Chết đi chết đi, dù sao cũng chết chắc rồi, sớm chết sớm siêu sinh.
Nhìn ra thái độ của Tần Vô Song và Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh có chút quỷ dị, Tần Vô Hạ lại cẩn thận nhìn lại quần áo trên người Vân Khuynh, đều là chất vải thượng đẳng, hẳn không phải là hạ nhân...
Tiểu mèo hoang này, rõ ràng là lừa hắn!!!
“Ngươi dám lừa thiếu gia ta... Ngươi rốt cuộc là ai???”
Vừa nghĩ đến chuyện mình bị tiểu mèo hoang lừa gạt, Tần Vô Hạ lập tức hóa thành ác quỷ, trở nên hung thần ác sát.
“Vô Hạ, không được vô lễ.”
Thấy Vân Khuynh bị Tần Vô Hạ dọa sợ, Tần Vô Phong lạnh lùng quát lớn.
“Mở to mắt của ngươi nhìn đi, y là ‘Nhị tẩu’ của ngươi, là... thê tử của nhị ca ngươi!”
Trên mặt của Tần Vô Hạ tràn đầy kinh ngạc:
“Nhị tẩu??? Y???”
Vân Khuynh sợ hãi nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
“Tam đệ, xin lỗi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.