Chương trước
Chương sau
Tay nam tử chăm chú che miệng Vân Khuynh, khiến Vân Khuynh không thể phát sinh một chút thanh âm:
Nam tử mặt âm trầm, tàn bạo mở miệng nói:
“Ta không phải kẻ trộm, ta là... Úc...”
Hắn lần thứ hai thảm kêu một tiếng.
Bởi vì Vân Khuynh căn bản không nghe hắn nói, nhân lúc hắn thoáng buông ra liền hé miệng, hung hăng cắn xuống tay hắn.
Nam tử đáng thương, từ khi hắn trưởng thành, học thành võ nghệ sau, đã rất nhiều năm không chảy máu.
Ngày hôm nay một người Vân Khuynh, khiến trên người hắn xuất hiện không ít vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, càng là chảy máu vô số!!!
Vân Khuynh, quả thực là tai tinh khắc tinh của hắn.
“Ngươi...”
Nam tử vung tay, trừng mắt Vân Khuynh, tức giận nói không ra lời.
Vân Khuynh bị khí thế của hắn dọa rụt lui thân thể, con ngươi hắc bạch phân minh mở to.
Lúc y cắn tay nam tử, nếm tới mùi máu tươi nồng đậm, nam nhân này bị y làm cho mình đầy thương tích, ngực y cũng rất bất an:
“Ta... Không thể trách... Ai bảo ngươi muốn tới thâu đông tây...”
Nam tử hổn hển rống to hơn:
“Con mắt nào của ngươi thấy ta thâu đông tây???”
Vân Khuynh chậm rãi cố lấy dũng khí:
“Không ăn trộm đông tây ngươi làm gì nửa đêm trèo vào sân nhà người ta???
Không phải mưu đồ gây rối thì là làm gì???”
Nam tử hầu như muốn cắn vỡ răng nanh trong miệng mình:
“Trèo vào sân nhà người ta???
Nhà ai???
Lẽ nào đây không phải Tần gia???
Ai quy định ta không thể ban đêm leo tường về nhà???”
“Ách...”
Vân Khuynh quả thực ngây người, leo... Leo... Leo tường về nhà???
Cái gì gọi là leo tường về nhà???
Về nhà???
Lời Tần Vô Song ban ngày nói, đột nhiên vang lên trong đầu Vân Khuynh.
Tần Vô Song nói, tam đệ Tần Vô Hạ của hắn, mấy ngày nữa sẽ trở về...
Không... Sẽ không là nam nhân trước mắt cưỡi trên người y, vẻ mặt thị huyết, tàn bạo hất tay, bưng cái ót này chứ???
Trời ạ!!!
Vân Khuynh dưới đáy lòng than khóc một tiếng, thương cảm hề hề hỏi nam nhân trên người:
“Ngươi... Ngươi, ngươi nói ngươi là về nhà???”
Thấy trên mặt tuấn mỹ động nhân của Vân Khuynh tràn đầy biểu tình điềm đạm đáng yêu, tuy rằng biết tiểu mèo hoang này có bao nhiêu ác liệt, thế nhưng nam tử vẫn như trước không hiểu vì sao không muốn quá mức làm khó y, gật đầu.
Tác động đến vết thương trên trán, đau đến mức khiến hắn thở hốc vì kinh ngạc.
Tê... Cho hắn không muốn làm khó y... Tiểu mèo hoang chết tiệt, mấy vết thương này, hắn nhất định sẽ nhất nhất đòi lại!!!
Có được câu trả lời khẳng định của nam tử, biểu tình trên mặt Vân Khuynh càng thêm thảm đạm, y run run tiếng nói:
“Ngươi... Ngươi nói ngươi là người nào trong lục đại ảnh vệ???”
Tha thứ cho y làm đà điểu một lần, y thực sự không dám trực tiếp hỏi hắn có đúng hay không tam đệ Tần Vô Hạ của Vô Song.
Đáng tiếc, người này, không phải bất cứ người nào trong ảnh vệ, vừa lúc chính là đệ đệ Tần Vô Song, tam thiếu gia của Tần gia, Tần Vô Hạ.
“Sách... Còn biết lục đại ảnh vệ Tần gia... Nói, ngươi là ai??? Có phải nô tài mới vào phủ hay không???”
Nếu như đúng vậy, hắn sau đó tuyệt đối phải đưa y điều đến bên người, hảo hảo chà đạp chà đạp... Ách không, là thương yêu thương yêu, chí ít, hắn muốn cho y cũng nếm thử tư vị chảy máu.
Vân Khuynh lập tức lấy tay che mặt.
“Đúng... Ta là hạ nhân mới vào phủ...
Cái này, vị công tử này, ta mới đến, không biết công tử là người trong phủ, xin lỗi xin lỗi...”
Y nhẹ nhõm may mắn vì hiện tại trời tối đen, mong muốn Tần Vô Hạ không thấy tướng mạo của y... Ô ô, tại sao có thể như vậy???
Y và tiểu thúc tử ( em chồng) của y lần đầu tiên gặp mặt, vì sao lại là máu chảy đầm đìa như vậy???
Tần Vô Hạ hơi câu câu môi, từ trên người Vân Khuynh đứng lên:
“Được rồi, khuôn mặt của ngươi, ta đã nhớ kỹ, đứng lên cho ta, theo ta trở về phòng thoa dược.”
Vân Khuynh lập tức đứng dậy, sửa sang lại y phục, tâm tình phi thường ấm ức, dĩ nhiên bị Tần Vô Hạ nhớ kỹ tướng mạo...
Ngô, đêm nay, trở lại thành thật nhận tội với Vô Song, để Vô Song giúp y chống thiên tai đi...
“Ngơ ngác cái gì... Theo kịp cho ta, lẽ nào ngươi cho rằng làm ta bị thương, sẽ không cần chịu một chút trách nhiệm sao???
Tần Vô Hạ đi một đoạn phát hiện Vân Khuynh còn đứng tại chỗ đờ ra, không khỏi quát lớn.
Chơi trò răn dạy, hắn lại bỏ thêm một câu:
“Được rồi, mới tới, ta là Tần Vô Hạ, tam thiếu gia Tần phủ, hanh hanh...”
Hắn uy hiếp hừ lạnh hai tiếng, xoa xoa vết thương trên trán:
“Ngươi nhanh nhanh ngẫm ngẫm làm sao băng tốt mấy vết thương của ta đi, ngày mai đi gặp đại ca nhị ca, coi ngươi ăn nói thế nào.”
Thân thể Vân Khuynh run lên một chút...
Vô Song, Vô Song hẳn là sẽ không giận y chứ???
Nhưng mà, đại ca, đại ca lại không nhất định...
Ô ô, y thật đáng thương, vì sao cổ đại không có các loại ảnh chụp, cho y sớm một chút biết mặt Tần Vô Hạ...
“Còn ngây người??? Ta nói, ngươi là nô tài ai mang về???
Ta xem ngươi lúc đánh người rất lưu loát, lúc này thế nào choáng váng???”
Tần Vô Hạ thấy y vẫn đờ ra, không nhịn được giục.
Nói giỡn, để càng nhiều người thấy hắn lúc này, hắn sau đó cũng đừng mơ tưởng có cái gì thiếu gia uy nghiêm.
“Tam... Tam thiếu gia... Xin lỗi...
Ta... Ta, Vô Song... A, không, là nhị công tử giao cho ta ít sự tình...
Ta... Ta hiện tại không thể đi cùng tam thiếu gia...”
Y nếu như đi theo Tần Vô Hạ, Vô Song tìm không được y vậy làm sao bây giờ???
Hơn nữa, ai biết Tần Vô Hạ có thể hay không nhân cơ hội trả thù y không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.