Tần Vô Hạ thực sự khó có thể tiếp thu người vừa cầm hòn đá ném hắn, đạp hắn, đánh hắn, cắn hắn lại chính là ‘Nhị tẩu’ hắn tâm tâm niệm niệm muốn gặp.
Hắn trong lúc nhất thời mất đi toàn bộ ngôn ngữ, trừng mắt thẳng tắp nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh bị hắn trừng có chút chột dạ sợ hãi, lần thứ hai nhỏ giọng xin lỗi:
“Xin lỗi, ta không phải cố ý, tam đệ, nếu như ta biết kẻ trộm là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không...”
“Cái gì kẻ trộm là ta... Ta lúc nào làm ăn trộm...
Tiểu mèo hoang dã man nhà ngươi, ngươi... Ta biết ngươi không phải là cố ý, bởi vì ngươi căn bản là cố tình.”
Vân Khuynh chưa nói hết, Tần Vô Hạ liền tức xì khói.
Hơn nữa, dáng vẻ bệ vệ cũng cao thêm vài lần.
Ai bảo tiểu mèo hoang này khiến hai người ca ca của hắn thấy hắn bộ dạng chật vật như thế.
Ai bảo tiểu mèo hoang này là ‘Nhị tẩu’ của hắn, như vậy, muốn nghiêm phạt y, sẽ rất khó ra tay...
“Vô Hạ!!!”
Tần Vô Phong cảnh cáo kêu tên Tần Vô Hạ.
“Tiểu mèo hoang??? Vô Hạ, ngươi sao có thể gọi ‘Nhị tẩu’ của ngươi như vậy, giáo dưỡng của ngươi ở đâu???
Vân nhi ôn nhu thiện lương như vậy, sao có thể là cố ý thương tổn ngươi...
Huống hồ, ngươi da thô thịt dày, bị thương chút cũng không tính là cái gì...
Ngược lại Vân nhi nhu nhược như vậy, ngươi có làm y bị thương hay không???”
Tần Vô Phong càng hỏi, càng nói càng băng lãnh, giữa cặp lông mày dần dần kéo thành nếp nhăn.
“Này uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523297/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.