Chương trước
Chương sau
Tần Vô Song thực sự tăng nhanh lộ trình.
Bất quá, bởi vì một đêm trước khi bọn họ ly khai khách sạn bình dân, hắn và Vân Khuynh làm vận động quá nhiều, cho nên lúc ngày thứ hai xuất phát, Vân Khuynh liền hoa hoa lệ lệ mê man trong lòng hắn không thể tỉnh lại.
Vô Song đáy lòng thương yêu Vân Khuynh, liền vứt bỏ ái mã, thuê một chiếc xe ngựa, cùng Vân Khuynh ngồi mã xa...
Sợ Vân Khuynh trên đường lắc lư khó chịu, Tần Vô Song lại bảo Long Lê độn nhiều nhuyễn điếm bên trong các góc xe ngựa, còn có áo ngủ bằng gấm tơ lụa tốt nhất, thời gian lên đường, Tần Vô Song ôm Vân Khuynh vào mã xa, rồi trực tiếp nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Lúc đầu Vân Khuynh luôn luôn buồn ngủ, vẫn cuộn mình nghỉ ngơi trong lòng Tần Vô Song, trên cơ bản là thẳng đến lúc ăn, mới bị Tần Vô Song đánh thức ăn một vài thứ.
Bất quá, ăn xong, Vân Khuynh lại tiếp tục ngủ.
Tần Vô Song nhìn mà lắc đầu, thể lực của Vân Khuynh cũng quá kém rồi... ( Vũ: là ngươi quá kinh người có được k??)
Vì vậy, Tần Vô Song lại càng cảm thấy việc dạy Vân Khuynh luyện võ, thực sự là vô cùng cấp bách a!!!
Lộ trình thực sự không ngắn, đối với người đi đường mà nói đám người bọn họ dùng mã xa bình thường, những ngày trên đường tương đối dài dòng.
Huân hương u ám ở trên xe ngựa nhẹ bay, từ trong lòng Tần Vô Song chậm rãi mở mắt, Vân Khuynh thấy một tay Tần Vô Song đặt trên lưng y bán ôm y, một tay cầm một phong thư, nhìn rất chăm chú.
Trong đôi mắt mặc sắc xinh đẹp của Vân Khuynh đầy vẻ sâu thẳm, nhìn không ra nửa phần buồn ngủ.
Y lặng lẽ giương mắt nhìn khuôn mặt Tần Vô Song, Tần Vô Song lớn lên phi thường tuấn mỹ, đường cong khuôn mặt cực kỳ lưu sướng, chóp mũi rất thẳng, màu môi vừa phải, nhưng cánh môi lại hơi mỏng.
Tất cả mọi người đều nói người môi mỏng, thường thường đều tương đối bạc tình. Thế nhưng Vô Song...
Vân Khuynh câu môi, hơi mỉm cười.
“Thế nào, đối với tướng mạo của vi phu rất thoả mãn sao?”
Dáng tươi cười khóe miệng Vân Khuynh đọng lại, hơi cau lại lông mày:
“Xưng hô vi phu này... Nghe thấy thực sự không được tự nhiên.”
Tần Vô Song hôn hôn chóp mũi Vân Khuynh nói:
“Không sao, ta có chừng mực.”
Chóp mũi bị Tần Vô Song hôn hơi ngứa, Vân Khuynh đẩy đẩy Tần Vô Song:
“Vừa rồi ngươi đang nhìn cái gì???”
Tần Vô Song trầm ngâm một chút:
“Thư ảnh vệ đưa tới.”
Vân Khuynh gật đầu, không có mở miệng, đợi hắn nói xong.
Tần Vô Song buông tay cầm thư, mềm nhẹ thưởng thức sợi tóc của Vân Khuynh:
“Mẫu thân ta họ Liên, họ Liên này là người chưởng quản Thủy Vân Cư – một môn phái phi thường thần bí có lịch sử đã lâu trên giang hồ trước đây, sau này Thủy Vân Cư chậm rãi rời khỏi giang hồ, thoái ẩn, hiện tại rất nhiều người đã quên Thủy Vân Cư.
Thế nhưng, một đời này Liên gia trưởng tử, Liên Cừ và muội muội Liên Phù, lại là nhân vật có tiếng ở Huỳnh Quang chúng ta.
Liên Cừ, am hiểu y thuật cùng với tinh tượng, Huỳnh Quang từng vài lần muốn hắn làm quốc sư, đều bị hắn từ chối.
Nơi hắn trụ, có thể nói là nhân gian tiên cảnh, gọi là Thiên Cơ đảo, bởi vì hắn rất ít lộ diện, cả người cũng phi thường thần bí...
Bất quá, Khuynh nhi, thu hồi biểu tình thèm nhỏ dãi của ngươi lại, trên thư viết, cũng không phải chuyện của vị biểu ca này của ta, mà là biểu muội, Liên Phù, muội muội Liên Cừ, người ôn nhu thiện lương tốt đẹp nhất trên thế giới này.”
Nghe đến đó, Vân Khuynh nhíu nhíu mày, lại bĩu môi, xem ra Tần Vô Song đánh giá và ấn tượng với vị biểu muội kia của hắn tương đương cao a...
“Ha hả.”
Thấy động tác nhỏ của Vân Khuynh, Tần Vô Song cười khẽ hai tiếng:
“Hình như, thời gian Khuynh nhi ghen, vẫn thích ăn muộn thố.”
Khuôn mặt Vân Khuynh lập tức đỏ:
“Ai ai ghen tị...”
Ngô, Vô Song đáng ghét, một điểm mặt mũi cũng không cho y.
Tần Vô Song ho nhẹ một tiếng:
“Không có việc gì không có việc gì, ta xem mắt là viễn thị.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt hắn rõ ràng toát ra vài phần tiếu ý, ngoài miệng cũng giải thích nói:
“Biểu muội này của ta có danh tiếng là ôn nhu thiện lương tốt đẹp nhất, không phải là ta tự cho là vậy, là mọi người công nhận.
Ở phương Bắc chúng ta có một Bạch Liên thánh nữ phi thường nổi danh, chính là biểu muội của ta, nàng từ nhỏ thân thể suy nhược, đại khái là bởi vì nhiều bệnh nên nàng nhận hết sủng ái của mọi người, cũng vì vô số lần từ quỷ môn quan trở về, nàng dùng tâm so với người bình thường càng thêm thành kính, nhìn về thế giới này.
Tâm của nàng phi thường thiện lương, khi thân thể tốt, luôn luôn mang theo nha hoàn của nàng nơi nơi làm việc thiện tích đức. Hoặc là chữa bệnh từ thiện cho người không có tiền xem bệnh, hoặc là phân phát lương thực cho người đói khát, trọng yếu hơn là, đều là ở từng thành thị xóm nghèo, nơi tụ tập tối đa tuyệt vọng và hắc ám nhân gian.
Tất cả mọi người khinh bỉ những người thấp kém này, vị biểu muội này của ta, lại cố ý bang trợ bọn họ, ở nơi nàng nhìn thấy, nàng sẽ miễn phí giảng giải tri thức cho bọn hắn, mời tiên sinh quản lý học đường cho bọn hắn, bang trợ bọn họ thoát ly địa phương tràn ngập tuyệt vọng kia...
Người phương Bắc, đều xưng biểu muội là nữ tử thuần khiết thiện lương tốt đẹp nhất trên đời, bạch liên hoa ( hoa sen trắng) là một loại thực vật phi thường thánh khiết, để biểu đạt nhiệt ái với biểu muội, bọn họ đều gọi biểu muội là Bạch Liên thánh nữ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.