“Thực sự là một vị kỳ nữ, tuy rằng thân thể suy nhược bất kham, thế nhưng linh hồn của nàng, tinh thần của nàng, lại kiên cường như vậy.”
Nghe xong Tần Vô Song tự thuật, Vân Khuynh cảm thán nói.
Tần Vô Song gật đầu:
“Đúng vậy, chúng ta đã từng bởi vì thân thể biểu muội khuyên nàng không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, nói cho nàng, trên đời này có rất nhiều người khốn cùng, rất nhiều xóm nghèo, vô luận nàng nỗ lực thế nào, cũng không thể tạo nên hạnh phúc cho tất cả... Cho nên muốn nàng buông tha...”
Ánh mắt Tần Vô Song có chút xa xăm, tựa hồ là nhớ lại tràng cảnh khi đó:
“Biểu muội khi đó quật cường nói, chỉ cần nàng cứu người nàng thấy, bang trợ chuyện nàng có thể làm, như vậy nàng cũng thấy hạnh phúc...
Bất quá lời của chúng ta cũng nhắc nhở nàng, chậm rãi, nàng bắt đầu ly khai phương Bắc, hướng địa phương xa hơn đi đến...”
Vân Khuynh từ trong khẩu khí của Tần Vô Song nghe ra vài phần tán thưởng, mỉm cười:
“Các ngươi Tần gia, không phải là ngầm hoàng giả toàn bộ Huỳnh Quang sao, vô luận biểu muội ngươi đi tới đâu, các ngươi đều có thể chiếu cố nàng, cho nên, ta nghĩ, cho dù nàng đi hướng địa phương xa hơn cũng không sao.”
Tần Vô Song đem sợi tóc Vân Khuynh đưa đến bên môi hôn lên:
“Đúng vậy, chúng ta cũng là nghĩ như vậy... Thế nhưng, biểu muội nàng, hôm nay lại vô tung tích, sinh tử bất minh... Ngay cả biểu ca cũng đã rời khỏi Thiên Cơ đảo đi tìm muội muội của hắn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523272/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.