“ Ta không mang họ Hiên Viên.” Lưu Diệp Phong trừng mắt nhìn nam nhân uy nghiêm đối diện
“ Vậy từ giờ ngươi mang họ Hiên Viên là được.” Bình thản nói ra, khẽ nhấc tay nâng chén trà đến bên môi người đối diện . Ôn nhu nói “ Phong nhi, uống đi không cổ họng khô, chút còn cãi nhau với phụ hoàng a.”
Gạt phăng chén trà, Lưu Diệp Phong tức đến cơ hồ muốn thổ huyết
“ Ta không cần. Lục hoàng tử của ngươi đã chữa khỏi. Ta cũng hết nhiệm vụ, ta liền ly khai.”
Bước xuống giường nhưng khí lực không đủ, người mới ốm dậy mềm nhũn, chao đảo muốn té, Hiên Viên Ngạo Thiên nhanh tay đỡ lấy thiên hạ ôm vào trong lòng. Mềm giọng nói:
“ Ngươi nghĩ muốn đi được sao? Tiểu tử này, có biết người đang suy yếu hay không?”
“ Mặc xác ta, gọi Nhược nhi đến đây.”
“ A, Nhược nhi ta đã có phân phó nha. Ngươi ở lại đây sẽ gặp hắn.”
“ Ngươi … vô sỉ … vô lại … mặt dày …!@%@%!%.”
Lưu Diệp Phong xung máu, cơ hồ nổi điên lên được. Hiên Viên Ngạo Thiên lần đầu tiên bị người ta xỉ vả, nhưng lại rất tự nhiên rót thêm chén trà khác, đưa đến trước miệng bảo bối.
“ Uống đi, còn chửi tiếp a.”
Trừng mắt nhìn kẻ nam nhân là “ phụ hoàng” của mình. Lưu Diệp Phong khô giọng cũng đành lấy chén trà, uống vào. Bực bội không thèm chửi nữa. Vì hình như kẻ cần nghe thì rất bình thản, còn hắn chửi thì càng chửi cáng nóng, mồm chửi tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690724/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.