Các thái y vuốt vuốt mồ hôi, vừa được lệnh, cơ hồ bọn hắn chạy cuống cuồng đến. Ai ngờ bệ hạ lại chỉ đến đứa bé đang nằm trên lòng sàn.
“ Bệ hạ, vị này …”
“ Gọi là điện hạ.”
Các thái y trố mắt ra nhìn, điện hạ? là con rơi của hoàng thượng sao a?
“ Cửu điện hạ.”
Âm thanh lạnh lùng kéo hồn của các vị thái y trở lại.
“ Cửu điện hạ chỉ bị kinh hách một chút. Uống thuốc bổ sẽ tỉnh lại ngay.”
“ Ân. Đi sắc thuốc đi.”
Nói rồi Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi xuống bên cạnh bé con, kinh hách sao? Là con mèo nhỏ này sợ nước đi. Bế bé vào lòng, Hiên Viên Ngạo Thiên cảm nhận mùi hương đã từng quyến luyến hắn. Là khi không còn dịch dung nữa, mùi dược hương tự nhiên như cây cỏ này mới xuất hiện sao. Hôn lên má bé, Hiên Viên Ngạo Thiên sủng nịch ngắm nhìn bé con.
Bé con nghịch ngợm làm hắn khốn đốn, làm hắn cơ tưởng muốn điên lên vì nhớ y, giờ này đã nằm trong lòng của hắn, nhu thuận ngủ ngoan, vẻ mặt ngoan hiền, làm người ta muốn sủng nịch không thôi. Bé con a, bé con tuyệt sắc của hắn, đã về bên hắn rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên không biết, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười thỏa mãn nhất từ trước đến nay.
Lưu Diệp Phong nằm trong lòng hắn, bất giác cảm thấy ~~~ lạnh gáy.
—
Ân, tối quá. Tối quá. Giơ giơ tay, không thấy gì. Sờ vậy, không có gì. Vừa tối, vừa không thấy gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-dia-tan/2690722/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.