- Vợ à... Thật xin lỗi! Anh không cố ý...
Không biết vì sao khi Kiến Vương nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô liền cảm thấy sợ hãi.
Anh chẳng đợi suy nghĩ đã mở lời xin lỗi đối phương. Theo phản xạ tự nhiên còn gọi Tĩnh Nguyệt hai từ “vợ à”.
So với vẻ ngoài chủ tịch uy nghiêm gì đó thì khi về nhà, Sử tổng cũng biến thành chú cún đưa ánh mắt long lanh nhận lỗi với người phụ nữ trước mặt.
- Chén nhà anh, không cần phải xin lỗi em làm gì.
Cô không biết phải nói thế nào với con người này. Định sẽ lên tiếng mắng chửi, chỉ là nhìn dáng vẻ tội nghiệp kia lại có chút không nỡ...
Trước đây Tiểu Uy cũng giống như anh. Giây trước vừa đụng vào chiếc ly, giây sau liền bị nứt...
Thầm nghĩ hai ba con nhà này không những giống nhau từ gương mặt, tính cách mà đến phong thái làm việc cũng như đúc.
Sử Kiến Vương sợ cô đụng vào những mảnh vỡ rồi bị xước nên anh đã nhanh chóng gom gọn chúng rồi bỏ vào sọt rác.
Sau khi mọi thứ ngăn nắp như lúc đầu, anh rửa sạch tay, ôn nhu nở nụ cười như tự an ủi chính mình.
- Không sao, anh sẽ từ từ học rửa chén.
Chẳng biết từ khi nào mà con người này lại có thể bình thản được như vậy. Cứ nghĩ anh sẽ khó chịu nhưng thực tế Sử tổng vẫn ung dung mỉm cười.
Sau câu nói kia tuy có chút cảm động nhưng Chu Tĩnh Nguyệt không bộc lộ ra bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3747630/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.