🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Nguyệt đang nằm ngủ ngon trên chiếc giường lớn, bất chợt lại vì tiếng nói hồn nhiên của con trai làm cho tỉnh giấc.

- Con có chút đói bụng, mama chúng ta dậy ăn sáng thôi!

Vừa sáng sớm, Tiểu Uy đã muốn ra ngoài cùng cô đi chơi. Thấy mẹ mình vẫn chưa dậy nên nhóc từng bước đi đến cạnh giường nhẹ nhàng đánh thức cô.

Cậu nhóc nhìn sang lão baba vẫn còn ngủ say liền thở dài, thầm nghĩ sao giờ này anh vẫn chưa đi làm. Đôi mắt lại tiếp tục va phải chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cô, gương mặt bé nhỏ có chút bất ngờ tự hỏi:

"Mình có bỏ lỡ gì sao? Tay mama vậy mà lại đeo nhẫn..."

Đêm qua ngủ say như vậy nên nhóc con đã bỏ lỡ khoảnh khắc cầu hôn của ba mẹ. Từ nay ' trở đi tấm thân bé nhỏ không thể tranh giành mama từ tay lão

baba kia nữa...

Chu Tĩnh Nguyệt nghe giọng nói hồn nhiên con trai cũng thức giấc. Đôi mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh rồi đưa tay ra hiệu với con trai.

- Cho baba ngủ một chút, mama với con xuống bếp làm bữa sáng.

Sau đó cô nhẹ nhàng gỡ tay người đang đặt ở eo mình rồi búi gọn tóc rời khỏi phòng với Tiểu Uy.

Quá khứ đã từng ở cùng nhau ba năm, cô biết được Sử Kiến Vương thường hay ngủ không đủ giấc. Lần đầu thấy anh ngủ ngon như vậy nên không nỡ làm phiền.

Bước xuống bếp, Tĩnh Nguyệt đã nhìn thấy được hình ảnh bận rộn của quản gia và vài nữ hầu ở đây.

Thầm nghĩ trước đây ngoài căn biệt thự rộng lớn cũng chỉ có mỗi Tĩnh Nguyệt làm bạn với sự cô đơn, bây giờ có thêm người trong nhà cũng tốt.

- Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia cần gì sao ạ?

Lúc cô đang trầm ngâm nhìn vào không gian bếp, bất chợt lại có một nữ hầu từng bước đi đến.

Tĩnh Nguyệt nhìn đối phương có chút sợ sệt, rụt rè, cô liền nở nụ cười dịu dàng nói:

- À... Tôi muốn vào bếp làm bữa sáng.



Nữ hầu gái nhận được câu trả lời của cô, không biết vì sao lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ họ mừng vì cô không khó như những thiếu phu nhân mà họ thường hay nghĩ.

- Vậy người cứ tự nhiên ạ.

Cô gái đó để lại không gian bếp cho hai mẹ con Tĩnh Nguyệt rồi cúi đầu xoay lưng bước ra ngoài.

Không ngờ người lạnh lùng như Kiến Vương vậy mà lại tìm được một nữ hầu hiền dịu như thế kia thật là hiếm thấy...

Phía bên Sử tổng đang ngủ ngon lại bị những cơn hắt hơi liên tục làm cho tỉnh giấc.

Anh từ từ mở mắt nhìn xung quanh rồi lại dời sang nhìn vị trí bên cạnh.

Người nằm cùng anh tối qua sớm đã không thấy đâu, hơi ấm cũng đã vơi đi ít nhiều .

Không biết là do đâu mà cảm xúc lo lắng trong lòng anh bắt đầu trỗi dậy. Kiến Vương mặc kệ bộ dáng có chút nhếch nhác của mình mà ngồi bật dậy như một cỗ máy.

Bản thân đang cảm thấy bất an khi cô một lần nữa bỏ đi, đến khi cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của thức ăn, sử tổng mới yên tâm rời khỏi phòng.

Vừa đứng ở cầu thang, anh đã bắt gặp được hình ảnh hai mẹ con đang bận rộn trong bếp làm gì đó nên không nỡ làm phiền.

Đến khi thấy tiểu tử không lấy được đồ để trên kệ tủ, Sử Kiến Vương mới từ tốn lên tiếng hỏi nhóc con:

- Có cần baba giúp gì không?

Cậu nhóc nghe ba hỏi, tuy không lấy được đồ mình muốn nhưng vẫn giữ một phong thái tự tin lắc đầu tỏ ý không cần anh giúp.

Tính cách cứng đầu này của nhóc là được thừa hưởng một phần của anh và cả cô. Cho dù người khác có lên tiếng giúp đỡ cũng không cần...

Tiếc là sau đó hình dáng bé nhỏ đã bị khuất phục. Tiểu Uy đi đến cạnh anh, khẽ cất lời:

- Con... không lấy được...

Có lẽ là do ngại khi nhờ người khác nên âm giọng trong lời nói của nhóc con nhỏ đến mức chỉ mỗi Kiến Vương nghe được.



Trước lời nói mang dáng vẻ tội nghiệp của cậu nhóc, anh chưa vội ra tay giúp đỡ mà nghiêm mặt, cất giọng ra điều kiện với nhóc con.

- Khen baba đẹp trai thì lấy cho con.

Kiến Vương nhỏ nhìn Kiến Vương lớn rồi lại lắc đầu ngao ngán. Con người này cũng không còn trẻ mà lại muốn người khác khen một câu “đẹp trai”, thật sự có chút khó khăn...

Không phải Thừa Uy không khen được mà do đứng trước độ tự tin của baba lại không biết mở lời thế nào.

Cậu nhóc không muốn thốt nên lời nói ấy nhưng vì cần phải giúp mẹ nấu ăn nên đành phải hít một hơi sâu rồi mới cất lời:

- Baba... đẹp trai...

Câu nói vừa dứt, nhóc con đã ngượng ngùng cúi đầu. Nhìn cử chỉ này của tiểu tử, Sử tổng vậy mà lại phì cười.

Anh mang một tâm trạng vui vẻ, nở nụ cười ấm áp xoa đầu con trai. Cuối cùng anh cũng từng bước đi về phía tủ để lấy đồ giúp cậu nhóc.

Sau khi đưa đồ mà Tiểu Uy muốn lấy, Kiến Vương cũng quay sang từng bước đi về phía cô nhẹ nhàng hỏi:

- Có cần anh giúp gì không?

Tĩnh Nguyệt đang bận rộn làm bữa sáng, nghe đối phương hỏi cô chỉ trả lời qua loa:

- Anh rửa chén dĩa đi.

Nghe được lệnh của người phụ nữ đứng trước mặt, anh liền nhanh chóng xoay lưng về bồn rửa chén.

Chỉ là trước giờ không đụng vào những việc thế này nên Sử tổng không biết phải làm sao. Phải loay hoay một lúc lâu anh mới rửa được một cái chén.

*Choang*

Chu Tĩnh Nguyệt đang nướng bánh, nghe thấy tiếng đổ vỡ liền biết được có chuyện chẳng lành.

Cô đưa mắt nhìn về phía phía đối phương rồi nhìn thấy chiếc chén sứ bị anh trượt tay làm bể...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.