🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sử Kiến Vương trở về bàn ăn ngồi được một lúc, trời không còn sớm nên anh cùng Chu Tĩnh Nguyệt quyết định trở về.

Trước khi rời đi, cả hai vẫn không quên đưa quà cho Tôn phu nhân. Bên cạnh chiếc túi nhỏ còn có thêm vài hộp nhân sâm, ngũ cốc cô đã mua vào buổi sáng.

-

Buổi tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng hai người về sớm như vậy nên bà có chút thắc mắc. Gương mặt phúc hậu nở nụ cười hiền từ, nhẹ nhàng hỏi cô:

- Tiểu Nguyệt, cháu về sớm vậy sao?

Tĩnh Nguyệt gật đầu như câu trả lời rồi nhìn sang Tiểu Uy đang ngủ say trên vai anh. Vì có con trai nên cô không thể ở lại đây lâu.

Tôn phu nhân khi nãy bận tiếp khách, đến giờ mới để ý đến cậu nhóc được Kiến Vương bế trên vai. Vừa nhìn liền nhận ra đứa trẻ này đều thừa hưởng mọi đường nét của anh.

Bà có chút bất ngờ vì hai người nhanh như vậy đã có con. Tuy rất muốn cô làm con dâu Tôn gia nhưng khi thấy hình ảnh một nhà ba người thế này bà biết con trai mình không còn cơ hội...

- Không làm phiền hai đứa, chỉ cần khi nào rảnh cứ đến đây thăm ta là được.

Tôn phu nhân không cản trở nữa mà để họ đi về. Thời gian trôi qua nhanh, ai cũng đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng.

Bà nhìn theo hướng xa xăm rồi thầm thở dài vì không biết anh em nhà họ Tôn chừng nào mới chịu lập gia đình.

Dù gì hôm nay Bách Điền cũng chịu dẫn bạn gái về ra mắt, người bà lo nhất chỉ có mỗi Bách Dương. Chẳng biết chừng nào cậu mới chịu có bạn gái...

Tiểu Uy chơi vui quá liền ngủ say đến không biết gì. Cậu nhóc được ba mình bế đặt vào ghế sau liền ngoan ngoãn nằm ngủ rất ngon.

Tĩnh Nguyệt mở cửa xe ngồi vào vị trí kế bên ghế lái. Hôm nay không những người khác mà đến cô cũng bất ngờ trước kinh nghiệm chăm sóc trẻ con của anh.



- Lần đầu thấy anh thuần thục trong việc chăm con đến như vậy.

Cô nhìn sang đối phương mở lời cảm thán. Xem như hôm nay lại được mở mang tầm mắt thấy được một con người khác của Kiến Vương.

Sắp tới chúng ta kết hôn rồi có thêm một tiểu công chúa nên anh cần phải chuẩn bị trước.

Sử Kiến Vương xoay vô lăng, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy ra đường lớn. Trong màn đêm mờ mịch không chỉ nghe được tiếng gió lồng lộng bên ngoài mà còn nghe được tiếng nói gạ gẫm của anh.

Một người lạnh lùng không biết từ lúc nào lại vứt bỏ liêm sỉ. Trước đây không muốn dính líu đến Chu Tĩnh Nguyệt, vậy mà bây giờ chưa gì đã muốn nhanh chóng kết hôn.

- Tiếc quá... Em muốn một buổi cầu hôn lãng mạn có cả nhẫn và hoa.

Lời nói vừa dứt, chiếc xe liền dừng lại bên đường. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra liền ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau bất ngờ thấy được một chiếc nhẫn kim cương đặt trước mặt mình.

Kiến Vương cầm hộp nhẫn, không biết lấy từ đâu thêm một bó hoa hồng đưa cho cô. Con người lạnh lùng này không bao giờ lãng mạn nhưng rất biết cách làm cho người khác bất ngờ.

- Nguyệt Nhi... Em có đồng ý kết hôn không?

Người đàn ông này chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong mà đến lúc này còn hỏi ý kiến của cô. Thầm nghĩ nếu bây giờ Tĩnh Nguyệt từ chối, không biết cảm xúc sẽ như thế nào.

- Em muốn hỏi sao anh lại muốn kết hôn sớm như vậy?

Cô nhìn vào chiếc nhẫn trước mặt có chút do dự. Thật sự đây hoàn toàn là ngoài dự tính của cô, bản thân vẫn chưa có ý định kết hôn vào lúc này...

- Đơn giản là sợ lại mất đi một "ánh trăng nhỏ" như em.



Câu nói có chút sến sẩm của Sử tổng vậy mà lại làm cho người phụ nữ bên cạnh bất giác đỏ mặt. Tĩnh Nguyệt bĩu môi như không đồng tình, cô mới không phải là người nhỏ nhắn như anh nói.

Có nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến một ngày đối phương muốn kết hôn với mình. Sau nhiều năm, cuối cùng cũng đã đợi được Kiến Vương đáp lại tình yêu.

- Kết hôn rồi sẽ không còn quay trở lại cuộc sống tự do như lúc trước. Anh cũng không thể cặp kè với những cô gái xinh đẹp khác...

Sử Kiến Vương không đợi cô nói hết đã vội đeo nhẫn vào ngón áp út. Anh thừa cơ hội còn áp môi mình hôn lên đôi môi đỏ hồng.

Đến khi Chu Tĩnh Nguyệt thở không nổi nữa, anh mới lưu luyến rời môi.

- Chỉ cần một mình em là được.

Anh không phải con người lãng mạn, cũng chẳng biết nói những lời đường mật, hoa mỹ... Nhưng khi ở cạnh nhau thế này cô cảm nhận rất rõ thành ý của người này, anh cũng vì cô mà từng chút thay đổi.

Đôi mắt long lanh sớm đã ánh nước khi nghe được lời nói vừa rồi, cô nhìn vào chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, suy nghĩ điều gì đó.

Đợi một lúc cũng có thể nghe được một câu trả lời, âm giọng ngọt ngào từng chút một thốt lên lời thật lòng.

- Được. A Vương, chúng ta kết hôn thôi.

Một tiếng "A Vương" kia cũng đã lâu rồi Kiến Vương mới được nghe chính miệng Tĩnh Nguyệt nói.

Gương mặt đang căng thẳng vì sợ sẽ cầu hôn thất bại, vừa nghe được giọng nói ngọt ngào của cô liền bất giác nở nụ cười.

Nhận được lời đồng ý của người phụ nữ mình yêu, anh liền nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng mịn rồi lại nắm tay cùng cô trở về nhà.

Ánh trăng trên cao như đang muốn soi sáng cho tình yêu của cả hai. Mặc kệ gió trời bên ngoài lành lạnh, chỉ cần trong xe luôn có hai trái tim đang không ngừng sưởi ấm cho nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.