Tiểu Uy sớm đã thức dậy từ lâu, giờ này nhóc đang ngồi ở ghế sofa xem tivi. Thân hình bé nhỏ không khỏi thích thú trước độ rộng lớn, đầy đủ tiện nghi của căn biệt thự này.
Dù gì đã ở nhà một mình nhiều nên đối với tiểu bảo không có gì đáng sợ, ngược lại cậu nhóc còn thấy rất thích thú.
Đến khi nghe thấy tiếng động cơ ở bên ngoài, Nhóc ngó ra cửa xem, không ngoài dự đoán Tĩnh Nguyệt và Kiến Vương đã trở về.
- Mama về rồi đây!
Tiểu Uy vừa thấy mẹ mình liền nhanh chóng rời khỏi ghế sofa mà chạy đến. Mặc kệ baba đang đứng bên cạnh, nhóc vẫn chỉ ôm mỗi cô.
Anh nhìn con trai không có ý định mừng mình trở về nhà, gương mặt có chút thất vọng. Trong lòng thầm nghĩ không ngờ tiểu tử lại quên đi người ba này...
Hết cách Sử tổng cũng chỉ có thể tự dang tay như muốn ôm. Chỉ là tay vừa để trên không trung liền nghe được câu nói lạnh lùng của bảo bảo:
- Là đàn ông, không thể ôm thân mật được.
Nghe câu nói hồn nhiên, Chu Tĩnh Nguyệt lại phì cười. Không biết ai đã dạy nhóc con này nói chuyện giống một người trưởng thành.
Tấm thân nhỏ bé đứng khoanh tay nhìn anh như ông cụ non, biểu cảm trên gương mặt không thay đổi. Cho dù có đứng ở vị trí chủ tịch thì Sử Kiến Vương vẫn bị con trai từ chối một cái ôm.
Tuy trong lòng có chút buồn nhưng anh không bộc lộ ra bên ngoài. Cứ nghĩ con người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3743030/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.