🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu Uy sớm đã thức dậy từ lâu, giờ này nhóc đang ngồi ở ghế sofa xem tivi. Thân hình bé nhỏ không khỏi thích thú trước độ rộng lớn, đầy đủ tiện nghi của căn biệt thự này.

Dù gì đã ở nhà một mình nhiều nên đối với tiểu bảo không có gì đáng sợ, ngược lại cậu nhóc còn thấy rất thích thú.

Đến khi nghe thấy tiếng động cơ ở bên ngoài, Nhóc ngó ra cửa xem, không ngoài dự đoán Tĩnh Nguyệt và Kiến Vương đã trở về.

- Mama về rồi đây!

Tiểu Uy vừa thấy mẹ mình liền nhanh chóng rời khỏi ghế sofa mà chạy đến. Mặc kệ baba đang đứng bên cạnh, nhóc vẫn chỉ ôm mỗi cô.

Anh nhìn con trai không có ý định mừng mình trở về nhà, gương mặt có chút thất vọng. Trong lòng thầm nghĩ không ngờ tiểu tử lại quên đi người ba này...

Hết cách Sử tổng cũng chỉ có thể tự dang tay như muốn ôm. Chỉ là tay vừa để trên không trung liền nghe được câu nói lạnh lùng của bảo bảo:

- Là đàn ông, không thể ôm thân mật được.

Nghe câu nói hồn nhiên, Chu Tĩnh Nguyệt lại phì cười. Không biết ai đã dạy nhóc con này nói chuyện giống một người trưởng thành.

Tấm thân nhỏ bé đứng khoanh tay nhìn anh như ông cụ non, biểu cảm trên gương mặt không thay đổi. Cho dù có đứng ở vị trí chủ tịch thì Sử Kiến Vương vẫn bị con trai từ chối một cái ôm.

Tuy trong lòng có chút buồn nhưng anh không bộc lộ ra bên ngoài. Cứ nghĩ con người này sẽ từ bỏ vậy mà anh lại quay sang nói nhỏ chỉ cho mỗi cô nghe:

- Chắc là chúng ta nên sinh một tiểu công chúa thôi.

Lời nói vừa dứt, nụ cười trên môi Tĩnh Nguyệt liền chợp tắt. Ánh mắt thoáng nhận xét, con người này chưa gì đã muốn Tiểu Uy làm anh rồi...

Với cô một mình cậu nhóc đã đủ, dù gì vẫn đang thư thả nên không muốn trở về cảm giác chăm con giống lúc trước.

Sợ đối phương được nước lấn tới, cô rất nhanh đã nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm mặt cất lên câu nói chắc nịch:

- Không đủ kinh phí!



Sau câu nói kia, Kiến Vương không những không sợ mà còn nở nụ cười ấm áp. Không ai ngờ được người này lại rất cưng chiều cô.

- Anh dư sức lo được.

Câu trả lời vừa rồi làm cho Chu Tĩnh Nguyệt cứng họng. Chợt nhớ ra con người này rất giàu nên có thêm một tiểu bảo bối cũng không phải vấn đề gì...

Nhưng cô chưa có ý định sinh thêm. Tiếc là cho dù có chạy đi chỗ khác để tránh né cũng bất thành. Một khi người đàn ông này đã kiên quyết thì nhất định phải có cho bằng được.

Sau một ngày dài trôi qua, khi thành phố đã lên đèn thì cũng là lúc một nhà ba người diện đồ tham dự tiệc sinh nhật của Tôn phu nhân.

Sau buổi sự kiện ở Paris lần trước Sử Kiến Vương không còn cho cô mặc đầm hở lưng, hở eo tham dự những buổi tiệc đông người nữa.

Dù gì có rất nhiều ánh mắt của những nam nhân khác chú ý nên anh không yên tâm. Nếu cô muốn mặc cũng chỉ một mình anh nhìn thấy, còn người khác hoàn toàn không được.

Trang phục tối nay là một tay Kiến Vương chuẩn bị. Không biết vì sao con người này lại biết số đo của cô, mọi đường may trên chiếc đầm dạ hội đều rất vừa ý.

- Sao số đo lại chuẩn như vậy?

- Anh đo bằng tay.

Tĩnh Nguyệt nghe xong liền cảm thấy bất ngờ, thầm nghĩ anh vậy mà còn có kĩ năng này nữa sao...?

Càng nghĩ gương mặt xinh đẹp lại ửng hồng. Cô không muốn quan tâm nữa mà xoay lưng bước vào phòng thay đồ.

Đồng hồ điểm đến bảy giờ tối, vừa hay gia đình ba người cũng đã chuẩn bị xong và cùng lên xe rời khỏi nhà.

Tâm trạng của Tiểu Uy hôm nay rất tốt, trên đường đi đôi mắt bé nhỏ không ngừng nhìn ngó phong cảnh xung quanh.

Lúc cậu nhóc đang háo hức ngắm nhìn cảnh về đêm của thành phố thì tiếng nói âm trầm từ ghế lái lại cất lên:

- Thừa Uy con có muốn đổi họ không?



Chưa gì Sử tổng đã gấp đến mức muốn đổi họ cho con trai. Tuy ngoài mặt mở lời hỏi ý kiến cô và tiểu bảo nhưng thực chất anh đã sớm đưa ra quyết định.

Trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng một chút, nếu sau này Tĩnh Nguyệt có bỏ đi anh cũng dễ dàng tìm được.

Nhóc con không trả lời mà đưa mắt nhìn sang cô như muốn hỏi ý kiến. Đến khi thấy mẹ mình nở nụ cười dịu dàng, nhóc cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.

Tĩnh Nguyệt nghĩ đơn giản bảo bảo là con cháu Sử gia nên phải đổi họ. Nhưng đó chỉ đúng một phần, còn một phần là Kiến Vương sợ sau này cô lại bỏ đi nên muốn mau chóng đổi họ cho tiểu tử.

Ở Tôn gia lúc này rất đông đúc, những vị khách được mời đến đều có mặt đông đủ.

Chiếc xe rất nhanh đã dừng trước cánh cổng lớn của căn biệt thự. Vừa bước xuống xe, Chu Tĩnh Nguyệt liền nghe thấy tiếng gọi từ phía xa của bạn thân.

- Nguyệt Nguyệt!

Trùng hợp Đường Hoa Xán và Tôn Bách Điền đang đứng bên ngoài tiếp khách nên họ mới gặp nhau.

- Chưa gì cậu đã ra dáng Tôn thiếu phu nhân rồi.

Cô từng bước đi đến phía hai người, không nhịn được liền mở lời trêu chọc. Hoa Xán chắc là do ngại ngùng nên bất giác đỏ mặt.

- Tớ cũng như cậu thôi.

Cô nàng không chịu thua kém mà mở lời nói nhỏ chỉ đủ cả hai nghe. Tiếc là câu nói vừa rồi không tác động được cô, âm giọng dịu dàng trả lời:

- Tớ chưa muốn kết hôn, chưa muốn làm Sử thiếu phu nhân đâu.

Tuy ngữ điệu rất nhỏ nhưng người đứng bên cạnh vẫn nghe được. Bách Điền thấy gương mặt anh không thay đổi liền đứng cạnh vỗ vai.

- Thật tội nghiệp, thành ý của cậu chưa đủ. Đến con cũng có rồi mà người ta vẫn chưa muốn kết hôn.

Không biết lời nói này là an ủi hay là chọc ghẹo đối phương. Anh chàng không kiêng nể gì mà lên tiếng khiêu khích trong khi bản thân cũng đang như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.