Đồng hồ chỉ mới bảy giờ, cả ba người vẫn chưa dùng bữa xong thì đã có chút no. Tiểu Uy ăn xong liền thấy chán nên đã mở tivi lên xem.
Trong lúc cậu nhóc đang xem phim trên màn hình rộng lớn kia thì Tĩnh Nguyệt lại buông đôi đũa, uống một ngụm rượu rồi từ tốn hỏi anh:
- Nửa bức tranh lúc tôi để lại, anh vẫn còn giữ...?
- Vẫn còn, em muốn lấy lại sao?
Kiến Vương thấy cô uống rượu, anh cũng rất tự nhiên mà rót rượu vào ly của cô xong nhấp một hơi. Chắc là do say nên cô không còn để ý đến ly rượu anh đang cầm.
- Đồ đã đưa, có thể lấy lại được?
Anh nghe cô nói, chợt trong lòng lại có chút đau... Bức hoạ đó Tĩnh Nguyệt rất trân quý vậy mà trước đây anh lại muốn cho bạch nguyệt quang kia.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng ân hận. Nếu anh và Liễu Tố Kỳ yêu nhau, không chừng tấm tranh kia sớm đã bị cô ta đem đi đấu giá.
- Chỉ cần em muốn, điều gì cũng đều được. Không những bức tranh kia thuộc về em mà người cũng thuộc về Nguyệt Nhi em.
Sử tổng không còn giống như quá khứ luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô. Hiện tại một câu anh gọi là "Nguyệt Nhi", hai câu cũng là như thế.
Tiếc là hai chữ "A Vương" kia từ lâu anh vẫn chưa được nghe. Trong lòng đã từng không thích cách xưng hô đó, nhưng đến khi cô rời đi lại rất muốn nghe thêm một lần nữa...
- Ai thèm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3735353/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.