Làn gió nhè nhẹ thổi vào phòng ngủ qua chiếc cửa sổ. Ánh nắng ban mai dần hiện lên như muốn sưởi ấm không khí ở trong phòng.
Chu Tĩnh Nguyệt do cảm thấy có chút lạnh nên cô xoay lưng về phía người đang nằm kế bên. Bàn tay đang đặt ngay chiếc eo thon kia cũng bị gỡ ra.
Người đàn ông kia cho dù có ngủ ngon cách mấy vẫn cảm nhận được đối phương xoay lưng về phía mình. Sử Kiến Vương không
những không buông tay mà còn ôm chặt cô hơn.
Trước giờ bản thân chỉ thích ngủ ở một tư thế thoải mái, nhưng thân ảnh cao lớn này lại thích ôm chặt nên gương mặt xinh đẹp có chút khó chịu.
- Anh ôm như vậy, tôi ngủ không được.
- Không ôm em sẽ chạy mất...
Tuy mắt đang nhắm nhưng Kiến Vương vẫn có thể nghe rõ lời cô nói. Không biết từ bao giờ mà con người này lại rất sợ mất cô.
Những tia nắng bên ngoài bắt đầu chói chang, Tĩnh Nguyệt vì không ngủ được nên từ từ mở mắt.
Trước khi rời khỏi giường cô sẽ nhìn xung quanh căn phòng rồi lại hướng mắt ra phong cảnh qua cửa sổ. Lúc định ngồi dậy thì chợt nhớ ra vẫn còn một hòn đá đang ở bên cạnh cản trở mình.
Sức lực cuối cùng của bản thân sớm đã bị con người này rút cạn. Cô cảm thấy không vui liền lên tiếng hỏi:
- Bốn năm nay anh ăn chay sớm đã ngán, tại sao lại không đi tìm Tổ Kỳ?
Anh lúc này mới mở mắt nhìn cô, không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3735839/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.