Mắt thấy người đàn ông này muốn lấy chuyện này lên giọng uy hiếp. Cô biết mình không thể làm lại nên tỏ vẻ chán ghét mà hắt hủi đối phương.
- Dù gì bốn năm nay cũng chỉ có mỗi tôi nuôi Tiểu Uy lớn, anh lấy tư cách gì ở đây nói với tôi?
Chu Tĩnh Nguyệt gạt tay anh ra rồi cùng con trai đi đến mở cửa vào nhà. Đến khi cánh cửa sắp đóng lại, Sử Kiến Vương mới nhanh chóng lấy chân chặn cửa.
- Nguyệt Nhi, thật xin lỗi! Quá khứ anh nhận ra mình không tốt, hiện tại rất hối hận... Nên anh muốn em cho một cơ hội bù đắp.
...
- Liệu trong lời nói của anh, có bao nhiêu phần là đáng tin?
-
Tĩnh Nguyệt không có ý định hỏi nhưng cô vẫn muốn biết câu trả lời. Đây coi như là lần cuối cùng cô đặt cược vào niềm tin mong manh kia để trái tim không phải day dứt.
- Tất cả đều hoàn toàn đáng tin, nếu em không tin có thể lấy tính mạng của anh...
-
Được rồi. Sử tổng anh nói nhiều như vậy làm gì chứ!
Cô còn đang tức giận chỉ vừa nghe hai chữ "tính mạng" kia liền không muốn nói nữa. Không ngờ đến con người này vì muốn cô cho mình một cơ hội mà đến mạng sống cũng không cần.
Cô thầm thở dài, tuy sắc mặt lạnh lùng không thay đổi nhưng vẫn buông tay để cửa cho người bên ngoài.
Đây chắc có lẽ là lần đầu tiên Kiến Vương bước vào nhà cô sau bốn năm không ở cùng nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3735352/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.