Một lớn một nhỏ chưa nói chuyện được lâu thì cũng là lúc Tĩnh Nguyệt trở về nhà. Cô thấy căn phòng khách vẫn còn sáng đèn, chỉ nghĩ đơn giản rằng tiểu bảo còn đang thức đợi mình.
Thừa Uy nghe thấy tiếng mở cửa cũng biết mẹ đã về. Nhóc con bỏ rơi người đang ngồi trước mặt mà đi đến mở cửa giúp cô.
- Mama về rồi.
Vừa nhìn thấy con trai, trên gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Nguyệt cũng đã nở nụ cười. Dường như khi thấy được bóng hình nhỏ bé, mọi phiền muộn trong lòng cô đều sẽ tan biến.
Tâm trạng của cô đang tốt lên, vậy mà chỉ vừa mới đi được hai bước lại bất ngờ chùng xuống.
Chu Tĩnh Nguyệt đưa ánh mắt nhìn về phía thân ảnh cao lớn đang ngồi ở ghế sofa hướng mặt về phía này. Nơi trái tim không biết vì sao lại đập liên hồi theo từng nhịp...
Cô vừa nhìn thấy anh, trong lòng liền có chút sợ... Bước chân rất nhanh đi đến đứng cạnh Tiểu Uy, gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh mà nhẹ nhàng mở lời:
- Tiểu Uy, con cho người lạ vào nhà?
"Người lạ" ở đây chính là muốn ám chỉ Kiến Vương. Không cần biết trước đây yêu sâu đậm thế nào, hiện tại đối với cô cũng chỉ như người xa lạ.
- Không phải, là anh tự ý vào.
Chưa kịp hỏi Kiến Vương đã trả lời, anh sợ cô sẽ la nhóc con nên mới lên tiếng. Tiểu Uy đứng kế bên thấy lão baba của mình đã lên tiếng nói đỡ, cậu nhóc đứng kế bên phụ hoa bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3724348/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.