Cứ tưởng là tên trộm nào đến nhà, không ngờ đến vậy mà lại là lão baba kia. Mặc dù khí thế của Kiến Vương toát ra làm cho người khác phải kiêng dè, nhưng đối với Tiểu Uy cậu nhóc không hề sợ
Vì thân hình của tiểu bảo so với người đàn ông kia rất nhỏ bé nên nhóc con phải ngước đầu lên mới nhìn thấy được gương mặt uy nghiêm của anh.
- Chú đến đây làm gì?
Sử Kiến Vương nãy giờ chỉ nhìn đứa trẻ đang đứng dưới chân mình, tuy đã từng gặp tiểu tử này ở buổi triển lãm nhưng anh vẫn không nghĩ nhóc lại ở đây.
- Cháu ở đây?
Dường như đó là huyết mạch tương thông nên Chu Thừa Uy chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
Từ đầu đến cuối, Tiểu Uy đứng đó nhìn anh nhưng không có ý định cho lão baba này vào nhà. Cũng không thể trách cậu nhóc được vì dù gì bốn năm trôi qua, nhóc mới được thấy mặt ba mình.
- Chú đến tìm ai sao?
Tuy bảo bảo vẫn còn nhỏ nhưng vừa nhìn cũng biết được người trước mặt đến đây là muốn gặp mẹ... Chỉ là gương mặt bé nhỏ kia giả vờ không biết mà ngây ngô hỏi.
Sử Kiến Vương từ nãy đến giờ chỉ nhìn đứa trẻ trước mặt. Chẳng thể ngờ đến nhà cô vậy mà lại có trẻ con... không những thế mà còn là tiểu tử đã vô tình chạm mặt lần trước.
Chú đến đây tìm một người tên Tĩnh Nguyệt...Chú tìm mẹ cháu làm gì?Câu nói của Thừa Uy vừa dứt cũng là lúc gương mặt của người đàn ông kia nghiêm lại. Anh nhìn vào thân hình nhỏ bé trước mặt, trái tim phía ngực trái không biết vì sao mà hơi nhói lên.
Trôi qua bốn năm, cô vậy mà đã có con rồi... Một người nói sẽ luôn đứng đó đợi anh ngoảnh mặt nhìn về phía mình, cuối cùng vẫn là không đợi được.
Tiểu bảo cứ đưa mắt nhìn lão baba đang ngây ngốc đứng đó, nhóc con thấy Kiến Vương im lặng như vậy cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngày càng chùng xuống.
- Rốt cuộc chú tìm mẹ cháu có gì không?
Tuy giọng nói non nớt cứ vang đều bên tai nhưng từ lúc nghe hai chữ "mẹ cháu" kia thì anh đã mất đi cảm xúc từ lâu. Mặc kệ Tiểu Uy có hỏi, anh vẫn đứng đó không trả lời.
Cậu nhóc đợi mãi vẫn không thấy đối phương mở lời nên không quan tâm nữa mà có ý định đóng cửa. Nhưng bàn tay bé nhỏ chưa kịp đẩy cửa thì đã nhìn thấy ngoài trời vậy mà đổ mưa.
Mưa cứ lớn dần, lớn dần như xối xả, xe của Kiến Vương cũng vì mưa mà đọng lại những giọt nước. Anh nãy giờ vẫn cứ đứng đó mà không chịu trở về nên làm cho bảo bảo có chút do dự...
- Chú không định về sao? Hay là... mưa lớn như vậy, chú ở tạm nhà cháu đến khi tạnh mưa thì trở về
Sử Kiến Vương vì câu nói lúc nãy mà trở nên không vui nhưng khi nghe đến đây, anh vậy mà lại đồng ý. Thân hình cao lớn chưa đợi nhóc con nhường đường cũng đã tự động lách người bước vào trong.
Chu Thừa Uy nhìn lão baba của mình rồi lại nhếch mày khó hiểu.
"Chẳng phải lúc nãy còn lịch sự không dám vào, bây giờ lại rất tự nhiên như người nhà."
Nhóc con sau khi bước lên ghế, đóng cửa cẩn thận cũng xoay người bước vào trong cùng Kiến Vương. Căn nhà lúc đầu chỉ có một đứa trẻ mà không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một người đàn ông.
- Cậu ngồi đi.
Tĩnh Nguyệt và Bách Dương sau khi đến được một nhà hàng sang trọng, cả hai rất nhanh cũng đã bước vào trong.
Tôn Bách Dương vậy mà lại tinh tế kéo ghế giúp cô. Lúc nào cũng như thế, cậu ấy luôn là người quan tâm những điều nhỏ nhặt của cô.
- Hôm nay tớ mới có dịp nhìn thấy, cậu ăn mặc thế này rất hợp!
Người con trai nghe cô nói như vậy liền nở nụ cười ấm áp. Chu Tĩnh Nguyệt không hề biết được chỉ một lời khen ngợi của mình mà người trước mặt đã vui đền nhường nào.
Đến khi đồ ăn được phục vụ bưng ra, Bách Dương không ăn mà chỉ ngồi đó ngắm nhìn cô. Tĩnh Nguyệt có chút khó hiểu mà nhẹ nhàng đưa lên miệng muỗng súp đầu tiên rồi mới hỏi:
Mặt tớ có dính gì sao?Không có, mặt cậu vẫn xinh đẹp.Đối phương nghe cô hỏi liền lắc đầu, đợi một lúc mới bắt đầu dùng bữa. Trong cả buổi ăn tối này, cả hai đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được bầu không khí mang một cảm giác lãng mạn.
Lúc Chu Tĩnh Nguyệt xoay mặt nhìn ra phong cảnh về đêm thơ mộng bên ngoài thì cũng là lúc Tôn Bách Dương lấy trong túi áo một hộp trang sức.
Cậu ấy để lên bàn ngay trước mặt cô, đến khi Tĩnh Nguyệt thấy được liền có chút bất ngờ, nhìn chàng trai trước mặt hỏi:
- Cậu tặng tớ?
Bách Dương không nói gì mà chỉ gật đầu. Từ đầu đến cuối đều có mỗi gương mặt ôn nhu, trên môi luôn nở nụ cười ấm áp nhìn cô.
Cho dù trước đây hay hiện tại, cậu ấy vẫn luôn là người đối xử với cô rất tốt. Nhưng có nghĩ cũng không nghĩ đến người bạn thân này lại muốn thố lộ tình cảm với mình...
Cô thấy Bách Dương hôm nay có chút khác hơn so với mọi ngày, Tĩnh Nguyệt không nghĩ hộp trang sức này là tặng cho cô nên đã lên tiếng thắc mắc.
Có dịp gì sao?Không phải. Đơn giản chỉ là tớ muốn tặng cho cậu thôi.Bách Dương vừa nói, vừa uống một ngụm rượu. Chất lỏng có cồn kia được truyền đến cổ họng, người con trai này vậy mà lại say rồi... Say ở đây không phải say rượu mà đó là say tình và đặc biệt là còn say với người mình yêu.
- Trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền hình bán nguyệt. Tớ tặng cho cậu một phần là thấy rất hợp với cậu, còn một phần là... Tớ thích cậu! Thích từ rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc chúng ta trở thành bạn của nhau. Đây coi như là món quà vì cảm ơn cậu đã chấp nhận cho tớ ở bên cạnh chăm sóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]