Chương trước
Chương sau
*Ting*

- Mama có tin nhắn này!

Tĩnh Nguyệt vừa mới tắm ra liền nghe thấy tiếng gọi của con trai. Cô mở điện thoại lên thì thấy có tin nhắn của một người lạ.

'Thưa tiểu thư. Tôi là người may mắn khi có vinh dự được xem những bức tranh ở buổi triển lãm sáng nay. Vừa hay tôi cũng rất thích tranh cô vẽ, không biết cô có ý định sẽ hợp tác với công ty nào không?'

Tiểu Uy và Hoa Xán đang ngồi bên cạnh thấy cô nhìn điện thoại chăm chú như vậy, cô nàng vì tò mò mà lén nhìn những dòng chữ được hiển thị trên màn hình.

- Bảo bối, cậu có người tán tỉnh sao?

Cô nãy giờ vẫn đang xem tin nhắn, nghe câu hỏi của cô nàng cũng bật cười mà lắc đầu phủ nhận.

- Không phải. Họ nói rất thích tranh tớ vẽ, không biết tớ có dự định hợp tác với công ty không.

Đường Hoa Xán nghe cô nói liền sáng mắt, cô nàng nở nụ cười rạng rỡ mà ngồi sát vào cô đọc từng dòng tin nhăn. Một lúc sau vì quá vui mừng mà nhấn soạn tin dùm Tĩnh Nguyệt.

Chưa đợi Chu Tĩnh Nguyệt trả lời, cô nàng đã gửi tin nhắn. Sau đó lại vui vẻ mà ôm tiểu bảo bảo của cô vào lòng.

- Tiểu Uy, có người muốn hợp tác với mẹ cháu. Chúng ta sắp trở thành người giàu rồi! Sau này dì sẽ dẫn cháu đi du lịch nhiều nơi, đi mua sắm nhiều chỗ

Thừa Uy nãy giờ chỉ chăm chú xem tivi nên không hiểu cô nàng đang nói gì. Cậu nhóc ngơ ngác nhìn hai người phụ nữ trước mắt đang nói chuyện với nhau.

Xán Xán, cậu là đang dạy cho nhóc con nhà tớ cách tiêu tiền sao?Haha... Không có. Tớ chỉ là muốn cho tiểu bảo nhà cậu hiểu được ý nghĩa của đồng tiền thôi.Sử Kiến Vương vừa mới trở về nhà đã nhận được tin nhắn được gửi đến từ một người lạ. Anh mở điện thoại mới biết đó là của "Evelyn".



'Tôi vẫn chưa có ý định, nếu được tôi sẽ thử.'

Kiến Vương định sẽ tắt máy nhưng không biết là do đâu mà anh thật sự rất muốn hợp tác với người này. Dù gì nếu hợp tác với một hoạ sĩ nổi tiếng thì công ty anh và người đó đều được hưởng lợi.

Kiến Vương không suy nghĩ gì nhiều mà soạn một tin nhắn gửi đến cho đối phương. Sau đó anh cũng tắt máy mà bước vào phòng tắm.

Chỉ là chính anh không biết được tin nhắn này lại như chiếc phao cứu sinh, giúp anh ở gần người mà bản thân nhung nhớ suốt những năm nay...

Hôm nay không biết vì sao Tĩnh Nguyệt cô lại thức dậy rất sớm. Mặt trời chỉ mới nhô lên, bắt đẩu toả ra những ánh nắng ban mai thì cũng là lúc cô rời khỏi giường.

Tiểu Uy lúc này vẫn còn đang say giấc nên cô không nỡ đánh thức cậu nhóc. Chu Tĩnh Nguyệt nhẹ nhàng đi đến mở cửa phòng bước ra ngoài.

Đây chắc là lần đầu tiên sau bốn năm cô được nhìn lại nơi mình từng sinh sống. Tuy cô thức dậy từ sớm nhưng ngoài đường đã tấp nập xe cộ.

Sau bốn năm có lẽ thành phố đã xa hoa, tráng lệ hơn trước. Vạn vật xung quanh cũng đã đổi thay, chỉ duy nhất trái tim cô gái ấy vẫn cứ như vậy... Vẫn cứ chờ đợi một bóng hình, mặc dù từ lâu đã rất muốn buông bỏ.

- Nguyệt Nguyệt, cậu thức sớm vậy sao?

Đường Hoa Xán từ trong phòng bước ra, hình như cô nàng định đi đâu đó nên mới dậy sớm chuẩn bị.

Trên người lúc này đã mặc một chiếc áo trắng cùng với chân váy màu nâu. Hoa Xán chỉ còn mang giày nữa thôi liền có thể đi ra ngoài.

Tớ chợt tỉnh giấc, không ngủ lại được nên mới ngồi ở đây ngắm cảnh... Xán Xán, cậu định đi đâu sao?Bà tớ bị bệnh nên hôm nay tớ vào bệnh viện thăm bà.Chu Tĩnh Nguyệt nghe cô nàng nói, không biết vì sao cô lại muốn đi cùng. Cũng lâu lắm rồi cô chưa ra ngoài ngắm nhìn nơi đô thị phồn hoa này nên hôm nay có dịp cô cũng muốn đi.

Hay tớ đi cùng cậu thăm bà.Cậu đi cùng tớ, vậy còn Tiểu Uy thì sao? Cậu định dẫn nhóc con theo?Tĩnh Nguyệt vậy mà lại gật đầu, cô định sẽ để con trai ở nhà nhưng có chút không yên tâm nên quyết định sẽ mang tiểu bảo theo.



Dù gì Tiểu Uy cũng không biết quá nhiều về nơi này, vậy nên lần này có dịp cô cũng muốn dẫn cậu nhóc đi cùng.

Chu Tĩnh Nguyệt vừa nói dứt câu đã vào phòng gọi Thừa Uy đang ngủ ngon trên chiếc giường lớn.

Mặc dù lúc nãy cô nói sẽ không làm phiền đến giấc ngủ của bảo bảo, nhưng bây giờ cô muốn ra ngoài chơi nên phải gọi hình dáng bé nhỏ này thức dậy.

- Tiểu Uy à! Chúng ta đi chơi thôi.

Tiểu Uy đang ngủ ngon, chỉ cần nghe hai chữ "đi chơi" của cô liền ngồi bật dậy như chiếc lò xo. Là trẻ con ai cũng đều thích đi chơi... nhóc con nhà cô cũng vậy.

Tuy Thừa Uy bên ngoài có chút lạnh lùng nhưng cậu nhóc vẫn thể hiện được sự hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.

Cho dù như thế nào cũng không thể cưỡng lại trước lời mời gọi "đi chơi" này.

----

Đợi một lúc cuối cùng hai mẹ con cô cũng đã thay đồ và chuẩn bị ra khỏi nhà.

Xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu....Không sao, bây giờ chúng ta đi thôi.Hai cô gái, một tiểu bảo cứ như vậy mà cùng nhau rời khỏi nhà. Trên xe taxi, Thừa Uy đều đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh xung quanh một cách thích thú.

Đây chắc có lẽ là lần đầu tiên cậu nhóc được nhìn thấy vẻ đẹp của thành phố xa hoa ở đây nên chỉ cần một chiếc lá nhỏ cũng được Tiểu Uy thu vào tầm mắt.

Mama à, chúng ta thật sự đi chơi sao?Phải. Trước khi đi chơi thì chúng ta đến bệnh viện thăm bà của dì Xán Xán trước đã.Tiểu Uy nghe mẹ nói sẽ đi chơi, cậu nhóc cũng rất vui vẻ mà gật đầu. Tĩnh Nguyệt cô lúc này chính là muốn được nhìn thấy gương mặt hồn nhiên, tươi cười của con trai.

Nhóc con có thể lạnh lùng với người khác nhưng chỉ duy nhất với mẹ mình thì luôn là bé con ấm áp. Vì người nhóc yêu nhất chính là mẹ, chỉ cần mẹ hạnh phúc thì nhóc cũng hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.